Chương trước
Chương sau
“Người đừng nói mấy lời này nữa, ta là Thánh chủ Thiên Đình đấy. Theo thân phận thì người cũng phải nghe lời ta”, Diệp Thành ngoáy tai: “Hai lựa chọn, một là người tự cởi, hai là ta cởi giúp người”.

“Ta có thể hiểu rằng ngươi định giở trò lưu manh không?”

“Người chơi xấu được thì sao ta lại không thể giở trò lưu manh?”, Diệp Thành nghiêng đầu, đưa tay nâng cằm Sở Huyên lên, thích thú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy: “Nếu nói đến nữ tử trong thiên hạ thì sư phụ là người đẹp nhất”.


“Ngươi học mấy lời sến sẩm này ở đâu đấy?”, Sở Huyên cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp dịu dàng như nước.

“Không học tự biết”.

“Ba hoa”, Sở Huyên lườm hắn.

“Xem ra là muốn ta cởi giúp người”, Diệp Thành cười xấu xa.

“Ngươi dám…”, Sở Huyên còn chưa nói xong, một bàn tay đã lướt nhẹ trên má cô, mang theo sức mạnh kỳ lạ khiến hai mắt cô mông lung, người ngã vào lòng Diệp Thành, gò má còn hơi ửng hồng.

“Sư phụ, thứ lỗi cho sự càn rỡ của đồ nhi”, Diệp Thành bế Sở Huyên đã ngủ say lên, nhưng không phải để làm chuyện xấu hổ kia mà là đặt cô lên vân đoàn.

Sau khi làm xong, hắn đột ngột quay người lại, phụt ra một ngụm máu, sắc mặt hồng hào lập tức tái nhợt, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, tầm nhìn mơ hồ.

Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ hiểu lý do tại sao hắn lại khiến Sở Huyên ngất đi, đó là vì hắn không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.

Hự…

Diệp Thành quỳ trên đất, hai tay ôm đầu đang đau như muốn nứt ra, gân xanh trên trán lộ ra, nét mặt đau khổ, vẻ mặt hơi dữ tợn, hắn đau đớn thấp giọng rít lên.

“Ông không giết được ta đâu”, hắn tức giận trừng mắt nhìn bầu trời, hai mắt đỏ ngầu mang theo sự điên cuồng tàn bạo.

Đùng!

Câu này của hắn khiến cửu tiêu hư vô chợt vang lên tiếng sấm, màn đêm tĩnh mịch cũng phải rung lên.

Không biết tới lúc nào, Diệp Thành ở trên đỉnh Ngọc Nữ Phong mới ngừng gầm thét, hắn quỳ ở đó thở hổn hển, máu và mồ hôi chảy ròng ròng, nếu như đây là thiên kiếp chỉ dành cho hắn thì coi như hắn đã qua được nguy cơ.

Gió nhẹ thoảng qua, một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt hắn, nhìn kỹ hơn thì đó chính là Thái Hư Cổ Long.

Haiz!

Thái Hư Cổ Long nhìn Sở Huyên đang ngủ trên vân đoàn, trước tiên thở dài một hơi rồi đỡ Diệp Thành dậy: “Nhất mạch Thánh thể đều khí khái thế này sao? Ngươi hà tất phải làm như vậy?”

Có lẽ cả Thiên Đình, thậm chí là cả Đại Sở này cũng chỉ có Thái Hư Cổ Long là người biết rõ tình trạng của Diệp Thành nhất.

Thánh chủ Thiên Đình nhìn có vẻ cao ngạo, xa cách, tuy thường ngày trông có vẻ bình thường nhưng trên thực tế lúc nào cũng đang phải chịu thiên khiển, chỉ là hắn không để lộ ra mà thôi, lần này là ngoại lệ, bởi hắn đã kìm nén quá lâu.

“Đấu với trời thật sự rất vui”, Diệp Thành ngồi dưới đất, dựa vào tảng đá, trên mặt vẫn mang vẻ điên cuồng.

“Tám trăm năm rồi lão tử chưa gặp kẻ nào điên cuồng như ngươi”, ngoài miệng Thái Hư Cổ Long mắng mỏ nhưng vẫn đưa bình rượu cho Diệp Thành.

“Lúc này ta thật sự hy vọng dị tượng Thiên Ma tấn công Thất Sát sẽ xuất hiện trên thế gian”, Diệp Thành nhận lấy bình rượu.

“Ngươi điên rồi à!”, Thái Hư Cổ Long hừ lạnh: “Một khi Thiên Ma tấn công Thất Sát xuất hiện sẽ là kiếp nạn quét sạch Chư Thiên Vạn Vực, sinh linh vạn vật có thể sẽ chìm vào kỷ nguyên hắc ám”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.