Chương trước
Chương sau
“Ta đang nghĩ có phải là trời xanh thương ta, thương con gái ta nên mới cho cả hai tiếp tục mối nhân duyên đó không?”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, “nhưng ta hiểu rõ hơn ai hết Hồng Trần không phải là một người bình thường, hắn quá thần bí, thần bí đến mức khiến ta phải kiêng dè, cho dù hắn còn sống thì những gì để lại cho Ngọc Nhi cũng vẫn chỉ là một đoạn tình duyên đầy đau đớn”.

“Hai người họ đã có con chưa ạ?”

“Ngọc Nhi vẫn là trinh nữ, năm xưa ta không muốn con gái mình lấy một người đờ đẫn nên mới ra tay trị thương cho Hồng Trần vào đêm hôm đó, thế nhưng không những không trị được mà ngược lại còn khiến hắn bị điên”.


“Tiền bối đến đúng lúc lắm”, vẻ mặt Diệp Thành rất kì quái, một đêm động phòng vốn dĩ sắp diễn ra thì lại bị ông ta làm loạn.

Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu cười, ông ta không lên tiếng nữa mà chỉ trút rượu vào miệng uống tiếp.

Diệp Thành cũng giữ im lặng.

Hắn không trách động cơ năm xưa của Thiên Tông Lão Tổ, là một phụ thân, vì con gái của mình nên đó chỉ là hành động bất đắc dĩ. Ông ta chỉ đang cảm thán, cảm thán nhiều chuyện trên đời, thực sự quá kì lạ.

“Mấy ngày tiếp theo vãn bối e rằng phải hạn chế sự tự do của Sở Linh Ngọc”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng, “hi vọng tiền bối lượng thứ”.

“Vậy phiền Thánh Chủ rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nói với giọng cảm kích, ở Thiên Đình hiện giờ người có thể giữ chân con gái ông ta có lẽ cũng chỉ có người thanh niên này thôi, mặc dù thủ đoạn của hắn có phần tàn nhẫn nhưng lại có tác dụng.

“Tiền bối nặng lời rồi”.

“Vậy thì ta về trước đây”, Thiên Tông Lão Tổ đứng dậy, cuối cùng ông ta nhìn về hpias Sở Linh Ngọc đang bị giữ chân rồi lại thở dài quay người biến mất.

Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành vẫn còn đứng trên đỉnh núi đó rất lâu.

Một câu chuyện quá khứ khiến người ta phải chấn động, khiến hắn bất giác chợt đồng cảm với Hồng Trần và Sở Linh Ngọc.

Có thể nói hắn đã từng có trải nghiệm tương tự như vậy với Liễu Như Yên.

Thế nhưng Sở Linh Ngọc và Hồng Trần lại may mắn hơn bọn họ, chí ít thì Hồng Trần vẫn chưa qua đời, còn Liễu Như Yên chỉ để lại một cây đàn cổ lặng thinh, tu sĩ và người phàm sẽ có kết cục tốt đẹp sao?

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dic huyển.

Sau khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng ở địa cung của Hằng Nhạc Tông, Sở Linh Ngọc ngồi trên một tế đàn và bị phong ấn ở đó.

“Thả ta ra”, Sở Linh Ngọc lạnh lùng, trong đôi mắt còn nhoà nước mắt, đôi mắt mang theo hi vọng và khẩn cầu.

“Người còn không biết ông ấy ở đâu”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.

“Ba năm trước ngươi biết Sở Huyên ở đâu sao?”, Sở Linh Ngọc nhìn thẳng vào Diệp Thành.

“Ta đã nói rồi, chúng ta khác nhau”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nếu như ta chưa từng gặp Hồng Trần ở Bắc Sở thì đương nhiên sẽ không ngăn người lại nhưng vẫn là câu nói đó, ông ấy đã không còn là Hồng Trần năm xưa, ông ấy quá đáng sợ”.

“Ta là thê tử của huynh ấy, huynh ấy là trượng phu của ta, ta không sợ ông ấy, ông ấy cũng sẽ không làm hại ta”.

“Vậy thì người cứ ở Hằng Nhạc Tông đợi đi”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ông ấy sẽ tới, sớm thôi”.

“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, Sở Linh Ngọc kích động nhìn Diệp Thành.
“Chắc chắn”, Diệp Thành quay người rời đi, chỉ có giọng nói vang vọng lại trong địa cung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.