Chương trước
Chương sau
“Có thể so sánh với chư vương các đời”, Diệp Thành hít sâu một hơi, cất bước.

“Vậy… Vậy liệu ông ta có tàn sát bừa bãi Thiên Đình Nam Sở không?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng đi theo: “Đến ngươi cũng không phải đối thủ của ông ta, huống chi là những người khác”.

“Không đâu”.


“Ngươi chắc chắn vậy sao?”

“Sát thủ vô song làm sao có thể giết hạng người vô danh”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.

“Cũng đúng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngượng.

Diệp Thành không nói nữa mà chỉ thong dong bước đi.

Bên cạnh, Hạo Thiên Thi Nguyệt nắm chặt cánh tay hắn, hơn nữa còn nắm với lực rất mạnh.

Cô có vẻ rất sợ hãi, thi thoảng lại nhìn trái ngó phải, sợ lại có sát thủ khác bất ngờ xuất hiện, vùng đất tối tăm vì từng có sự xuất hiện của Thánh tử Thần Triều nên dù nhìn thế nào cũng thấy như có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Diệp Thành im lặng, nhưng không đẩy tay cô ra.

Mặc dù hắn chưa chấp nhận Hạo Thiên thế gia, nhưng nếu cô gặp nguy hiểm, hắn sẽ bảo vệ cô bằng cả tính mạng của mình.

Màn đêm lại chìm vào tĩnh lặng.

Hai người bước đi trong khoảng trời rộng lớn, để lại hai bóng lưng đổ dài.

Suốt đoạn đường Diệp Thành đều im lặng, mà Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh đã nhìn trộm hắn không chỉ một lần, hơn nữa mỗi lần nhìn đều hơi thẫn thờ, dường như không phải đang khoác tay Diệp Thành mà là Tần Vũ.

Vô thức, cô buông lỏng bàn tay, hơi cụp mắt xuống rồi cũng trầm mặc.

Mộng tưởng đẹp đẽ, hiện thực tàn khốc, điều cô nghĩ chỉ là điều cô nghĩ, Hạo Thiên Trần Dạ là Hạo Thiên Trần Dạ, sẽ không bao giờ vì mộng tưởng của cô mà trở thành sát thần Tần Vũ.



Trời gần sáng, hai người mới về đến Hằng Nhạc Tông.

Hằng Nhạc Tông vẫn yên bình, tĩnh lặng như chốn tiên cảnh.

Trời còn chưa sáng đã có một số đệ tử siêng năng dậy tu luyện, đặc biệt là đệ tử thế hệ Huyền Tự, tất cả đều đang chuẩn bị cho cuộc thi tam tông ba ngày tới.

“Hằng Nhạc Tông có truyền tống trận thông tới Hạo Thiên thế gia, cô về đi!”, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt, nhẹ giọng nói.

“Trần Dạ, ngươi đang đuổi ta đi sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có nước mắt đảo quanh, giống như muội muội tủi thân nhìn ca ca của mình.

“Ta…”

“Ta đi dạo một lát, ngươi cứ làm việc của ngươi đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười hì hì rồi xoay người bỏ chạy, nào giống như người sắp khóc, thoáng cái đã không thấy bóng dáng, chỉ sợ Diệp Thành lại gọi mình quay lại để đưa về. Tuy cô là tỷ tỷ nhưng lại giống muội muội tinh nghịch hơn.

“Có phải mình lại bị lừa không?”, Diệp Thành đứng tại chỗ nhìn theo hướng Hạo Thiên Thi Nguyệt chạy đi, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.