Chương trước
Chương sau
Hắn giống như một vị khách đến rất nhẹ nhàng và đi cũng rất nhẹ nhàng.

Đi qua nhiều cổ thành, Diệp Thành lại tới nhiều cổ thành khác như đại bản doanh thành cổ Thiên Thu khi bọn họ di chuyển từ Bắc tới Nam, giống như Loạn Cổ Thương nguyên khi hắn chiến đấu với Doãn Chí Bình hay Chính Khí Điện….

Nhìn từng cổ thành năm xưa, Diệp Thành chợt cảm khái.


Đó là những năm tháng bất phàm, mưu mô quỷ kế, giảo biện lừa gạt, đánh bại nhiều đại địch năm đó, bước đi trên huyết cốt, bước vào thời kì đỉnh phong, bước đi trên biển máu và gây dựng nên một vương triều thịnh thế.

Màn đêm buông xuống, Diệp Thành bước vào một cổ thành nhỏ, hắn tìm cho mình một quán trà và gọi một ấm trà.

“Nghe gì chưa, chín ngày sau diễn ra trận so tài tam tông rồi”, tiếng bàn tán xôn xao tạo thành cả làn sóng.

“Nghe nói sắp chọn chín đại đệ tử chân truyền rồi”.

“Trận so tài tam tông lần này khiến ta nhớ lại trận so tài tam tông lần trước”, có người lên tiếng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người, “mặc dù đã qua lâu rồi nhưng lại khiến người ta không khỏi cảm thấy cảm khái mỗi lần nhớ lại”.

Tiếng bàn tán vẫn tiếp tục vang lên, Diệp Thành nhàn nhã thưởng trà như một vị khách qua đường.

Không biết từ bao giờ một người mang theo kiếm chợt ngồi vào chiếc bàn ngay đằng sau hắn.

Đó là một người thanh niên, mặc dù đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt lởm chởm râu, trông có phần chán chường, toàn thân mang theo dấu vết của thời gian giống như một hiệp khách phiêu bạt lâu lắm rồi.

Một ấm trà!

Giọng người này khàn khàn, mang theo sự mỏi mệt.

“Ngươi đã thay đổi quá nhiều”, Diệp Thành khẽ đặt chén trà xuống, giọng nói bình thản như thể đang nói với người thanh niên đó và cũng đang nói với chính mình.

Nghe vậy, người thanh niên vừa nâng chén trà lên thì vô thức quay người lại.

Đột nhiên, cơ thể hắn run rẩy, mặc dù nhìn thấy bóng lưng Diệp Thành nhưng hắn như thể có thể nhận ra đó là Diệp Thành.

“Hậu nhân của Quảng Long không nên ủ rũ như vậy”, Diệp Thành vẫn nói với giọng điềm tĩnh.

“Có thể gặp được ngươi ở đây khiến ta rất bất ngờ”, người thanh niên kia quay người lại, quay lưng về phía Diệp Thành giống như pho tượng đá ngồi ở đó bất động, trên khuôn mặt mỏi mệt còn mang theo vẻ tự giễu.



“Vì sao vẫn còn ở Nam Sở?”, Diệp Thành khẽ nhấp ngụm trà.

“Đây là nhà của ta”, người thanh niên kia vân nói giọng khản đặc, trong đôi mắt vẩn đục kia chợt le lói ánh sáng.

“Chuyện cũ như làn khói, cuối cùng cũng sẽ về với cát bụi thôi”, Diệp Thành nhấp ngụm trà cuối cùng, hắn đứng dậy từ từ biến mất trong biển người, sau đó còn vang vọng lại giọng nói: “Nếu muốn theo Diệp Thành ta chinh phạt thiên hạ thì có thể về Hằng Nhạc tìm ta”.

“Đây chính là tấm lòng của vị Hoàng thời trẻ sao?”, người thanh niên kia mỉm cười, nụ cười có phần bi thương, “trên đời này còn có người nhớ rằng ta tên là Hoa Vân sao?”
Phía này, Diệp Thành đã bước ra khỏi cổ thành. Hắn lại lên đường đi thăm thú đại địa rộng lớn của Nam Sở, mỗi lần đi qua một cổ thành hắn đều dừng lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.