Chương trước
Chương sau
Khác với những người khác, Hổ Oa mặc áo giáp trông như một tướng quân, mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng cơ thể cậu lại vô cùng vạm vỡ rắn rỏi, mái tóc thả xuôi như thác nước, không có gió cũng tự tung bay, đặc biệt là đôi mắt hoả nhãn kim tinh trông không khác gì ngọn đuốc.

“Sư nương, sư phụ liệu có còn nhớ chúng ta không?”, Tịch Nhan nhìn sang Cơ Tuyết Băng ở bên.


“Huynh ấy sẽ nhớ tất cả mọi người”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, “còn nữa, sau này đừng gọi ta là sư nương, ta không phải sư nương của con”.

“Sư phụ nói rồi, người là sư nương của con”, Tịch Nhan cười khúc khích, cô không còn cảm thấy căng thẳng như ban nãy nữa.

“Ta và huynh ấy được định sẵn là có duyên không có phận rồi”, Cơ Tuyết Băng cười tự giễu, đôi mắt đẹp nhìn về phía xa, ánh mắt có phần hoang hoải.

Ba năm nay cô đã thay đổi, cô vẫn giữ dáng vẻ của một nữ nhân giả trang nam, nhưng trông lại tiều tuỵ hơn, trên khuôn mặt mang theo dấu vết của thời gian, sự việc năm đó như vừa mới hôm qua vậy.

“Vì sao cô không phải nam nhi chứ?”, ở bên, Từ Nặc Nghiên chống cằm nhìn Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt kì quái, có lẽ trong bao nhiêu người thì cô là người duy nhất không thể nhìn thoáng.

Đúng như Diệp Thành nói, khi cô biết Cơ Vô Trần chính là Cơ Tuyết Băng thì đã ngỡ ngàng đến mức bật khóc, người trong lòng mình lại là một nữ tử, đúng là cái kết quá xót xa.

“Mĩ nữ, thực ra ta cũng rất đẹp trai đấy”, Trần Vinh Vân ghé lại gần hất đầu vuốt tóc.

“Cút”, Từ Nặc Nghiên tức tối mắng chửi, đến cả Ly Chương và Vi Văn Trác vừa định trêu gẹo cũng bị mắng té tát.

“Tỷ, không phải muội đang nằm mơ chứ?”, ở một phía khác trong dòng người, Thượng Quan Ngọc Nhi nắm chặt tay Thượng Quan Hàn Nguyệt, cô sốt ruột nhìn về phía xa hi vọng người mà mình mong chờ bấy lâu sớm xuất hiện.

“Cho dù là mơ thì cũng là một giấc mơ đẹp”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ mỉm cười, cô cũng đưa mắt nhìn về phía xa.

Ba năm rồi, hai tỷ muội này cũng thay đổi rất nhiều, đặc biệt là Thượng Quan Hàn Nguyệt, cô đã thức tỉnh huyết mạch, khí tức mạnh mẽ đến mức khiến các lão bối phải kinh ngạc, ngoại trừ Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ra thì cô được coi là người mạnh nhất trong lớp trẻ ở Thiên Đình.

Còn Thượng Quan Ngọc Nhi, cô cũng không còn vẻ tinh nghịch như xưa mà chín chắn hơn nhiều, nhưng ý tứ với người nào đó thì vẫn không hề thay đổi.

“Lạc Hi, tay đau quá”, ở một hướng khác, Huyền Nữ và Bích Du đứng hai bên Lạc Hi, lần lượt bỏ tay Lạc Hi ra, cô giống như Tịch Nhan, có phần căng thẳng nên nắm chặt tay hai người khiến tay bọn họ bầm tím.

“Vì muội kích động quá thôi”, không còn bàn tay nào để nắm, hai tay Lạc Hi đan vào nhau, cô sốt ruột chờ đợi.

So với cô thì Huyền Nữ và Bích Du lại điềm tĩnh hơn nhiều, nhưng so với Bích Du thì nụ cười của Huyền Nữ lại mang theo sự tự giễu. Đan Chi Huyền Nữ từng cao ngạo bây giờ đã không còn tồn tại nữa.

Ở một hướng khác trong đám người, cả gia đình Hạo Thiên Huyền Chấn đứng thẫn thờ ở đó.
Hạo Thiên Huyền Chấn chốc chốc lại hít sâu, mặc dù ông ta vừa gặp Diệp Thành chưa lâu nhưng vẫn không thể tự mình trấn tĩnh lại được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.