Vài giây sau hắn từ từ thu tay về, thở phào một hơi, Sở Huyên chỉ ngất đi chứ không bị thương, điều này khiến hắn rất khó hiểu, không ngờ Hồng Trần lại không ra tay với Sở Huyên.
“Đại ca ca!”
Bé con sợ hãi trốn trong vòng tay của Diệp Thành.
“Đừng sợ!”
Diệp Thành vừa an ủi cô bé vừa nhìn quanh mọi hướng, những gì hắn có thể thấy là tuyết trời trắng xoá và hoa đào tung bay, không hề có bóng dáng Hồng Trần, cũng không có dấu vết đánh nhau.
Đi rồi ư?
Diệp Thành lẩm bẩm, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Nghĩ đến Hồng Trần, toàn thân hắn đều đổ mồ hôi lạnh.
Cho dù đối mặt với mấy triệu tu sĩ hắn cũng không hề sợ, nhưng khi đối mặt với Hồng Trần, hắn lại sợ.
Hồng Trần thật sự quá mạnh, mạnh đến mức khiến tim hắn run sợ, bây giờ nghĩ lại cảnh nhất chỉ của ông ta đâm xuyên đầu mày của mình, cơ thể hắn vẫn run lên, bởi vì hắn thật sự cảm nhận được cái chết.
Hắn không biết vì sao Hồng Trần lại đi, càng không biết sau khi mình ngất trong Vân Nhược Cốc đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện đêm nay thật sự quá kỳ lạ, sự xuất hiện của Hồng Trần trong truyền thuyết, thực lực của ông ta khiến người khác run sợ, mà kẻ mạnh có thần thông thông thiên như thế đến đây lại chỉ với mục đích giết cô nhóc người phàm.
Nhắc đến Nhược Hi, hắn lại nhìn cô bé trong vòng tay mình.
Hắn lại hơi nheo mắt, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624399/chuong-2209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.