Chương trước
Chương sau
Diệp Thành chợt cau mày, nhìn chằm chằm con mắt đó, dù đó không phải Tiên Nhãn của hắn nhưng hắn vẫn liếc mắt là có thể nhận ra đó là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.

Ở Đại Sở vẫn còn người có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!

Hắn hơi thất thần một chút, Tiên Luân Nhãn mắt phải khiến hắn ngỡ như con mắt ấy với Tiên Luân mắt trái của hắn là một cặp, từ cùng một người: Khương Thái Hư.

Rầm!

Khi hắn đang thất thần thì mặt đất lại rung chuyển, người có Tiên Luân mắt phải bước ra từ trong bóng tối.


Đó là một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, mái tóc đen như thác nước, vóc dáng cường tráng khiến người ta có cảm giác như ngọn núi khổng lồ cao tám nghìn trượng, dù trời long đất lở cũng không bao giờ sụp xuống.

Ù!

Thấy người đó, không biết vì sao Thánh thể của Diệp Thành run lên, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ đột ngột xuất hiện.

“Tiên Nhãn của ông từ đâu mà có?”, Diệp Thành hỏi, Thánh huyết trong cơ thể trào dâng, khí thế cũng không ngừng dâng lên, vì người trước mặt quá bí ẩn, kỳ quái, hơn nữa lại cường đại khiến hắn phải dè chừng.

Người áo đen lẳng lặng đứng đó, không trả lời, nhưng trước câu hỏi của Diệp Thành, ông ta chỉ cứng ngắc xoay cổ, đờ đẫn nhìn hắn.

Thấy vậy, Diệp Thành lại cau mày, hai mắt càng nheo lại nhiều hơn, người mặc đồ đen trước mắt hình như thần thức không được tỉnh táo lắm, ngơ ngác giống như hắn năm đó, tuy có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng hai mắt vẫn lờ đờ.

“Ông ta không phải Hồng Trần – Thánh chủ đời chín mươi bảy của Viêm Hoàng đó chứ?”, Diệp Thành thầm lẩm bẩm, vì người áo đen trước mặt có quá nhiều điểm giống với Hồng Trần trong quá khứ, có Tiên Luân mắt phải, đờ đẫn, sức mạnh vô song, hoàn toàn giống với Hồng Trần mà Chung Giang nói.

“Hoàn toàn có khả năng này”, Diệp Thành suy nghĩ thật nhanh, dù Hồng Trần đã chết từ lâu nhưng cũng không ngoại trừ khả năng ông ta vẫn còn sống, những người từ mấy chục nghìn năm trước chẳng hạn như Đại Sở Hoàng Yên và Chu Thiên Dật đều vẫn sống, huống hồ là Thánh chủ Hồng Trần của Viêm Hoàng từ hơn một nghìn năm trước đó.

“Rốt cuộc có phải ông không?”, Diệp Thành cố hết sức để nhìn, muốn thấy được tôn dung của người áo đen trước mắt.

Nhưng mặt nạ đen của người ấy quá kỳ quái, dù với tu vi và cảnh giới của Diệp Thành cũng không nhìn thấu được, muốn nhìn thấu mặt nạ này ít nhất phải có Thiên Nhãn, hắn không có Thiên Nhãn, Tiên Luân Nhãn còn đang bị phong ấn ở Lạc Thần Uyên nên hắn không thể nhìn thấu tôn dung của người này.

“Vãn bối là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng – Diệp Thành, xin hỏi tiền bối có phải Hồng Trần tiền bối không?”, Diệp Thành chắp tay lại hỏi.

Nhưng người mặc đồ đen vẫn im lặng, vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt đờ đẫn, ông ta đứng thẳng tắp như cây lao, thật sự giống hình nộm.

Diệp Thành lúc này cũng không hiểu nổi, đầu óc rối rắm.

Nửa đêm canh ba đột nhiên xuất hiện một người bí ẩn lạ lùng, chẳng nói chẳng rằng, hắn không hiểu nổi mục đích người áo đen này đến Vân Nhược Cốc là gì.

Hắn vô thức nhấc chân đến gần người áo đen, sau đó đưa tay muốn cởi bỏ mặt nạ của ông ta xem có phải như hắn nghĩ không, chỉ cần tháo mặt nạ xuống thì mọi thứ sẽ rõ ràng.

Điều đáng ngạc nhiên là người mặc đồ đen vẫn đứng yên, mặc cho Diệp Thành đưa tay ra.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo rất kỳ lạ, Diệp Thành đưa tay ra nhưng lại xuyên qua cơ thể người áo đen, thân thể ông ta như hư ảo, tựa như không tồn tại.

Thế này…

Hai mắt Diệp Thành hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn không biết trên đời còn có thần thông nghịch thiên thế này.

Vút!

Khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng thì cơ thể người áo đen run lên, một sức mạnh như hồng thuỷ đột ngột xuất hiện, hất văng hắn ngay tại chỗ.

Sau đó, đôi mắt mơ màng của người áo đen loé lên tia kinh mang sắc bén, ông ta chợt quay đầu nhìn về một hướng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm những cánh hoa rải rác dưới gốc đào.

Hay nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm Nhược Hi đang ngủ say dưới gốc cây đào.

Ngay tức khắc, người mặc đồ đen quay người cất bước, bước chân vẫn nặng nề khiến cho toàn bộ Vân Nhược Cốc đều rung lên, đặc biệt là trong uy áp cường đại của ông ta còn mang theo sát khí lạnh lẽo.

Vẻ mặt Diệp Thành kinh hãi, hắn tiến lên chắn trước mặt Nhược Hi, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tiền bối, với tu vi và thân phận của ông mà ra tay với một bé gái người phàm không sợ thế hệ sau chê cười sao?”

Người mặc đồ đen vẫn thẫn thờ, bước chân không dừng lại.

Thấy thế, ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh lẽo, hắn đột nhiên tiến lên, tung Bát Hoang Quyền kết hợp với nhiều bí thuật về phía ông ta.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, nắm đấm bá đạo của Diệp Thành như đánh trúng huyền thiết bền chắc không thể phá nổi.

Tiên Thiên Canh Khí!

Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, đến khi dừng lại, hắn nhìn chằm chằm lớp áo giáp đang dần hiện lên trên người ông ta, đó chẳng phải áo giáp được ngưng tụ từ Tiên Thiên Canh



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.