Chương trước
Chương sau
Cô ấy chưa từng tới cấm địa của Đại Sở!

Một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến Diệp Thành vốn nhanh trí chợt trở nên mơ hồ. Từ đôi mắt của Sở Huyên hắn không nhìn thấy lời nói dối, rốt cục là ai đang nói dối.

Trong chốc lát, Diệp Thành đi ra khỏi ngôi nhà trúc.

Giữa rừng hoa, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ ngon dưới gốc cây, trên cơ thể đầy những cánh hoa đào.

Diệp Thành mỉm cười, hắn gảy ra một tia quang hoa bao bọc lấy cơ thể cô bé. Nhược Hi là người phàm, không tránh khỏi bị lạnh.

Hắn thu lại ánh mắt ngồi khoanh chân trên vân đoan sau đó khẽ nhắm mắt lại.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhẩm niệm, hắn đang không ngừng tìm kiếm một loại sức mạnh, luồng sức mạnh đó không cần núi cũng biết đó là huyết tiếp hạn giới của Thái Hư Cổ Long và Đông Hoàng Thái Tâm nói.


Từ trước tới giờ Diệp Thành vẫn đang tìm kiếm sức mạnh đó, đó là trạngt hái gần như không chết không bị thương khiến hắn có thể dùng sức của một mình mình và giết vài triệu tu sĩ không có đường quay về, cũng bởi luồng sức mạnh đó khiến hắn dám đối đầu với trời.

Có điều hắn đã nhiều lần thử nhưng đều thất bại.



Hắn không biết luồng sức mạnh đó là gì, chỉ biết nó thần bí và mạnh mẽ, ở trạng thái đó Diệp Thành đương nhiên là vô địch, cho dù là vị Hoàng nào đó còn tồn tại thì cũng không thể mạnh bằng hắn.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Man đêm buông xuống, Diệp Thành cũng đã thử cả hàng trăm lần nhưng đều chưa tìm được luồng sức mạnh đó, như thể nó căn bản không hề tồn tại vậy.

Vù!

Không biết từ bao giờ có thể phủ trắng tuyết của hắn mới bất giác run lên, tuyết trắng trên người bay xuống.

Diệp Thành không tìm được luồng sức mạnh kia nhưng hắn lại rơi vào một trạng thái cực kì huyền bí, cảm giác cả cơ thể như đang thăng hoa, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong lúc này chợt có thêm vài phần kích động.

Bước ngoặt tới cảnh giới Thiên?

Diệp Thành thầm nhủ, tâm cảnh của hắn vẫn ở cảnh giới Không Minh mà trước nay chưa từng có, cần phải nắm bắt được cơ duyên đó.

Trong chốc lát, Diệp Thành chợt nhìn thấy một cánh cửa lớn, trông có vẻ như ở trước mặt nhưng khi hắn giơ tay ra với tới thì cánh cửa đó lại trở nên xa xôi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Vượt qua cánh cửa đó chính là cảnh giới Thiên!

Trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy vì hắn nhận ra luồng sức mạnh cũng như uy lực khủng khiếp ở một hướng khác từ cánh cửa đó, Diệp Thành cảm nhận được từ pháp khí ở cảnh giới Thiên, đó chính là khí tức thuộc về cảnh giới Thiên.

Vượt qua cánh cửa đó!

Trong lòng Diệp Thành thầm gào thét, chính là cánh cửa đó đã ngáng đường không biết bao nhân kiệt cái thế.

Thế nhưng cánh cửa vẫn xuất hiện ở đó, chỉ cách một bước chân thôi nhưng đối với hắn mà nói lại là cả bước nhảy vọt khó như lên trời.

Không chỉ tu vi của hắn chưa đạt mà cơ duyên vẫn chưa đủ.

Có thể nói đó là thử thách của trời c
Cô ấy chưa từng tới cấm địa của Đại Sở!

Một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến Diệp Thành vốn nhanh trí chợt trở nên mơ hồ. Từ đôi mắt của Sở Huyên hắn không nhìn thấy lời nói dối, rốt cục là ai đang nói dối.

Trong chốc lát, Diệp Thành đi ra khỏi ngôi nhà trúc.

Giữa rừng hoa, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ ngon dưới gốc cây, trên cơ thể đầy những cánh hoa đào.

Diệp Thành mỉm cười, hắn gảy ra một tia quang hoa bao bọc lấy cơ thể cô bé. Nhược Hi là người phàm, không tránh khỏi bị lạnh.

Hắn thu lại ánh mắt ngồi khoanh chân trên vân đoan sau đó khẽ nhắm mắt lại.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhẩm niệm, hắn đang không ngừng tìm kiếm một loại sức mạnh, luồng sức mạnh đó không cần núi cũng biết đó là huyết tiếp hạn giới của Thái Hư Cổ Long và Đông Hoàng Thái Tâm nói.

Từ trước tới giờ Diệp Thành vẫn đang tìm kiếm sức mạnh đó, đó là trạngt hái gần như không chết không bị thương khiến hắn có thể dùng sức của một mình mình và giết vài triệu tu sĩ không có đường quay về, cũng bởi luồng sức mạnh đó khiến hắn dám đối đầu với trời.

Có điều hắn đã nhiều lần thử nhưng đều thất bại.



Hắn không biết luồng sức mạnh đó là gì, chỉ biết nó thần bí và mạnh mẽ, ở trạng thái đó Diệp Thành đương nhiên là vô địch, cho dù là vị Hoàng nào đó còn tồn tại thì cũng không thể mạnh bằng hắn.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Man đêm buông xuống, Diệp Thành cũng đã thử cả hàng trăm lần nhưng đều chưa tìm được luồng sức mạnh đó, như thể nó căn bản không hề tồn tại vậy.

Vù!

Không biết từ bao giờ có thể phủ trắng tuyết của hắn mới bất giác run lên, tuyết trắng trên người bay xuống.

Diệp Thành không tìm được luồng sức mạnh kia nhưng hắn lại rơi vào một trạng thái cực kì huyền bí, cảm giác cả cơ thể như đang thăng hoa, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong lúc này chợt có thêm vài phần kích động.

Bước ngoặt tới cảnh giới Thiên?

Diệp Thành thầm nhủ, tâm cảnh của hắn vẫn ở cảnh giới Không Minh mà trước nay chưa từng có, cần phải nắm bắt được cơ duyên đó.

Trong chốc lát, Diệp Thành chợt nhìn thấy một cánh cửa lớn, trông có vẻ như ở trước mặt nhưng khi hắn giơ tay ra với tới thì cánh cửa đó lại trở nên xa xôi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Vượt qua cánh cửa đó chính là cảnh giới Thiên!

Trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy vì hắn nhận ra luồng sức mạnh cũng như uy lực khủng khiếp ở một hướng khác từ cánh cửa đó, Diệp Thành cảm nhận được từ pháp khí ở cảnh giới Thiên, đó chính là khí tức thuộc về cảnh giới Thiên.

Vượt qua cánh cửa đó!

Trong lòng Diệp Thành thầm gào thét, chính là cánh cửa đó đã ngáng đường không biết bao nhân kiệt cái thế.

Thế nhưng cánh cửa vẫn xuất hiện ở đó, chỉ cách một bước chân thôi nhưng đối với hắn mà nói lại là cả bước nhảy vọt khó như lên trời.

Không chỉ



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.