Chương trước
Chương sau
Hắn muốn nghịch thiên, vượt qua gông cùm của số phận, lột xác trong cuộc tàn sát, trở thành vị vương trong cuộc tàn sát, lấy danh nghĩa của vương để tuyên chiến với trời, lấy vinh quang của vương để làm chủ số phận.

Cho dù con đường nghịch thiên này khiến hắn phải mang theo tiếng mắng chửi muôn đời thì hắn cũng phải giẫm trên xương khô, đi trên biển máu, chống lại ông trời.

Đoàng!


Sự không cam lòng của hắn khiến cửu thiên phẫn nộ, trước uy áp của tiếng sấm rền vang này cả đất trời đều phải run sợ.

Thiên… Thiên kiếp?

Mọi người chợt biến sắc, đây là dấu hiệu trước khi thiên kiếp ập đến.

Tim mọi người đều lệch đi một nhịp.

Thiên kiếp khốc liệt thế nào không ai không biết, thiên kiếp ập xuống thì tất cả mọi người ở đây dù là hậu duệ của các hoàng đế, đại quân của chư vương các đời, hàng triệu tu sĩ của Thị Huyết Điện và các thế lực Bắc Sở, khán giả xem chiến ở tứ phương hay phía Thái Hư Cổ Long đều sẽ đồng thời bị động ứng kiếp.

Mẹ kiếp!

Mọi người không khỏi thốt ra tiếng chửi thề.

Tính tất cả số người ở đây ít nhất cũng gần hai mươi triệu tu sĩ, tất cả cùng độ kiếp sẽ là cảnh tượng hùng tráng thế nào?

“Rốt cuộc là kẻ nào?”

Có người hét lớn, có người bỏ chạy.

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về thanh niên có mái tóc màu đỏ, chính là ma thần vô song.

Hoang Cổ Thánh Thể sắp độ kiếp?

Ngay lập tức, tim mọi người lỡ một nhịp, đó là người chịu sét đánh suốt mới có được ngày hôm nay, số người bị hắn kéo đi độ kiếp cùng nhiều vô kể, số người chết dưới lôi kiếp của hắn cũng không đếm nổi.

Bây giờ hắn định kéo gần hai mươi triệu tu sĩ cùng độ kiếp sao?

Rút! Mau rút!

Thủ lĩnh các thế lực đều gào thét, dường như nghĩ đến chuyện rất đáng sợ, dường như đã hiểu tại sao Diệp Thành lại dám liều lĩnh chống lại cả triệu tu sĩ như vậy, hắn đã dự tính trước sẽ giết hết cả triệu tu sĩ này!



Hiện tại tất cả mọi người đều đang rút lui, họ cũng không biết phải rút đi đâu nhưng chỉ cần cách xa Diệp Thành là đủ rồi.

“Hắn… Hắn điên rồi sao?”, bên này, giọng Ngưu Thập Tam run rẩy, ông ta vô thức lùi lại.

“Đây không phải thiên kiếp, xem ngươi sợ chưa kìa”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Ngưu Thập Tam đang sợ hãi.

“Không… Không phải thiên kiếp?”

“Có người chọc giận ông trời thôi, không phải thiên kiếp”, lời nói của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa.

“Không… phải là Diệp Thành đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ thầm nuốt nước bọt.
“Ngoài hắn ra còn ai nữa?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Lúc này ta đã thật sự hiểu cuộc tàn sát này của hắn vì điều gì rồi. Hắn giết người, chống lại trời, ép mình đi vào đường cùng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.