Chương trước
Chương sau
Năm đó cô đeo chiếc trâm Phượng Ngọc Châu đi về Bắc Sở mênh mông chỉ vì tìm hắn.

Cô vẫn là cô, là Sở Huyên – phong chủ Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Hắn không còn là hắn, không còn là tiểu tu sĩ năm xưa, hiện giờ hắn là Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ, là ma thần cái thế.


Mới chỉ vài năm trôi qua vậy mà khi gặp lại lại như cách cả một đời.

Sở Huyên chợt nhấc chân, ngọc nữ kiếm xuất hiện trong tay cô, cô muốn kề vai chiến đấu cùng Diệp Thành.

Ở lại đây đi!

Thái Hư Cổ Long lập tức ra tay, một đạo thái hư phong ấn đánh về phía Sở Huyên khiến cô không thể cử động.

“Từ khi ta trở về ngươi đã phong ấn ta ba năm, còn muốn phong ấn ta ba năm nữa sao?”, Sở Huyên nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh băng nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Trước khi ta nhốt cô ở Ngọc Nữ Phong là vì không muốn cô lại lần nữa chạy ra ngoài làm loạn”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai, “cô đi tìm hắn, hắn đi tìm cô, bây giờ đợi cô đi tìm hắn và đợi hắn quay về đi tìm cô tiếp sao? Cả hai người có thấy vô vị không?”

“Giải phong ấn cho ta”, Sở Huyên lạnh lùng lên tiếng.

“Lúc nên giải thì đương nhiên là sẽ giải cho cô”, Thái Hư Cổ Long nói rồi không ngừng vung tay đánh ra phong ấn khiến Sở Huyên, Hạo Thiên Huyền Chấn và phía Dương Đỉnh Thiên vừa xuất hiện ở đây còn chưa kịp đứng vững đã bị phong ấn.

“Tên điên này, ngươi làm gì thế hả?”, Gia Cát Vũ lập tức mắng chửi.

“Không đi giúp Diệp Thành mà phong ấn chúng ta làm gì?”, Hoàng Đạo Công, Ngưu Thập Tam đồng loạt mắng chửi.

“Không có gì, chỉ là ta muốn mọi người bình tĩnh chút thôi”.

“Giải phong ấn mau”, Hạo Thiên Huyền Chấn gằn lên phẫn nộ, đó là con của ông ta, thấy con mình huyết chiến, là phụ thân, tim ông ta như đang rỉ máu. Ông ta nào ngờ Thái Hư Cổ Long lại ra chiêu bài này.

“Không giải”.

“Ngươi có giải hay không?”, Sở Linh rít lên.

“Không giải”, Thái Hư Cổ Long vẫn kiên quyết, hắn gãi tai bày ra bộ dạng chẳng liên quan gì đến mình khiến phía Đao Hoàng còn chưa bị phong ấn nhìn mà khó chịu chỉ muốn tiến lên trước đạp cho hắn một cái.

“Đây là do ngươi nói đấy”, Sở Linh hắng giọng, phần trán cô có thần mang hắn ra, trông có vẻ như cố sắp tung ra thần thương.

Không chỉ cô mà phần trán của Sở Huyên, Gia Cát Vũ, Hoàng Đạo Công cũng có thần mang bắn ra, đó đều là bí thuật thần thương, đại chiêu nhằm vào linh hồn này thì người của cả Thiên Đình không ai không biết.

Lúc này, đến cả Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang cũng đang chuẩn bị tung đại chiêu với Thái Hư Cổ Long.

“Đừng, đừng mà”, Thái Hư Cổ Long tỏ ra sợ hãi, thần thương không phải thứ có thể chơi đùa, thần thương của Sở Linh lại càng không, bao nhiêu người cùng tung thần thương như vậy sao hắn có thể không sợ cho được.

Lúc này, hắn chợt cảm thấy hối hận vì lúc đó dạy cho Diệp Thành thần thương, nếu không thì lúc này làm gì có chuyện bao nhiêu người dùng bí thuật này để đe doạ hắn. Mẹ kiếp, một phút lơ là cả đời phải trả giá.
“Không phải ta cố ý phong ấn mọi người”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, hắn hít vào một hơi thật sâu nhìn về Diệp Thành ở phía cách đó không xa, “Hắn…hắn cần chiến trường này để hoàn toàn thoát biến, đây là trận chiến thuộc về hắn, sự xuất hiện của mọi người không những không thể giúp hắn mà ngược lại sẽ khiến hắn bị liên luỵ nhiều hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy hắn vào vực sâu không đáy”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.