Chương trước
Chương sau
Diệp Thành giơ chiến mâu lên chăn lại.

Keng! Choang!

Kiếm mang và đao mang lần lượt chém lên chiến mâu, dù là Diệp Thành cũng bị lảo đảo một hồi.


Chết đi!

Đòn công kích của lão già áo đen cũng đã tới, lư đồng huyết sắc khổng lồ rung lên chói tai, mỗi làn khí tức tràn ra đều nặng như núi.

Phụt!

Diệp Thành bị đè ép hộc máu, hắn lại nửa quỳ trên mặt đất, Thánh thể nứt ra, máu vàng bắn tung toé, mỗi giọt máu trong mắt Liễu Như Yên đều vô cùng chói mắt.

Keng!

Đúng lúc này, một đạo thần mang lạnh băng bắn ra, bay thẳng tới gáy Diệp Thành.

Diệp Thành hét lên, điên cuồng đốt cháy bản nguyên nhưng không kịp nữa, thần mang ấy là một đòn tuyệt sát.

Nhưng khi tình thế nguy cấp, một bóng người mảnh mai đã chắn sau lưng hắn.

Phụt!

Máu đỏ tươi như huyết hoa lộng lẫy, thân thể cô yếu ớt, bị thần mang lạnh lẽo đâm vào, người cô bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống như lá rụng mùa thu.

“Như Yên”, Diệp Thành hất văng ba tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên rồi quay người, ôm Liễu Như Yên đang ngã xuống vào lòng.

Nhưng tiếng đàn đã dừng, dù ôm cô nhưng đôi mắt tỉnh táo của hắn cũng dần trở nên đờ đẫn, vẻ mặt đau thương lại xuất hiện, đôi mắt ngơ ngác, mờ mịt của hắn nhìn Liễu Như Yên trong lòng.

“Cô là ai?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, dù nữ tử trong lòng rất xa lạ nhưng trái tim hắn lại đau như dao cắt.

“Diệp… Diệp Thành”, Liễu Như Yên mỉm cười, miệng hộc ra máu tươi, nụ cười mang theo vẻ dịu dàng đau đớn, bàn tay nhuốm máu khó nhọc giơ lên, run rẩy chạm vào khuôn mặt Diệp Thành.

“Trăm… Trăm nghìn năm sau, liệu huynh… có còn nhớ một nữ tử tên… tên là Liễu Như Yên không?”, Liễu Như Yên cười trong nước mắt, trong nước mắt có máu, đôi mắt rưng rưng từ từ khép lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp mà thê lương, bàn tay nhuốm máu cuối cùng cũng không còn chạm vào má Diệp Thành nữa mà bất lực buông xuôi.



Huyết phong rít gào, khói mây cuồn cuộn.

Giữa đất trời bao la như vang lên khúc tử ca xa xưa với nỗi buồn man mác sau sự ra đi của một hồng nhan.

Trong vùng núi bị tàn phá có rất nhiều người, bọn họ đều là tiên nhân cao cao tại thượng, chưa từng biết đồng cảm với chúng sinh.

“Ta là ai! Ta là ai!”

Trên gương mặt đất đẫm máu, Diệp Thành ôm Liễu Như Yên toàn thân đẫm máu, khuôn mặt như quỷ, vẻ mặt đau đớn, nước mắt nhạt nhoà, giọng nói khàn khàn tang thương, thần sắc đờ đẫn như một cái xác không hồn.

“Tình báo quả nhiên chính xác”, trên hư thiên, lão già áo tím cười chế nhạo: “Không có tiếng đàn của nữ nhân kia, hắn chỉ là cái xác biết đi”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.