Chương trước
Chương sau
Lão ta tìm cho mình một góc khuất người rồi lấy đi kí ức linh hồn của tên thị vệ kia.

Sau vài giây, cơ thể lão ta rùng mình, toàn thân thẫn thờ giống như bị sét đánh, sắc mặt cũng tái nhợt, phần trán toát mồ hôi, vẻ mặt cũng thay đổi rõ rệt.

Diệp…Diệp Thành!


Lão ta giật giật khoé miệng, giọng nói run rẩy.

Mặc dù lão ta chỉ là một trưởng lão ở Độc Long Môn nhưng cũng đã từng gặp Diệp Thành, e rằng trong giới tu sĩ không ai không biết đến Diệp Thành vì dung mạo của hắn đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người, truyền thuyết về hắn là ác mộng của cả một thế hệ.

Hắn…hắn vẫn còn sống!

Lão ta run rẩy, vừa bò vừa chạy ra khỏi hoàng thành sau đó cứ thế bay liên tục, và chỉ mất một khắc đã tới Độc Long Môn.

Bí mật kinh thiên động địa!

Còn chưa vào trong đại điện ông ta đã hốt hoảng rít lên, sau khi vào đại điện, còn chưa đứng vững đã ngã nhào ra đất.

“Hoảng loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa?”, môn chủ Độc Long Môn gằn giọng.

“Bí mật kinh thiên động địa thưa môn chủ”, lão ta vội lấy ra một miếng ngọc thạch trong ngực áo dâng lên môn chủ Độc Long Môn còn lão ta thì cuộn tròn trên mặt đất, cả cơ thể run rẩy.

“Đây…”, không lâu sau đó, môn chủ Độc Long Môn chợt lảo đảo nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành trong ngọc thạch thì ông ta như thể nhìn thấy ác ma.

“Hắn…hắn vẫn còn sống? Hắn…vẫn còn sống”, sắc mặt ông ta tái mét, giọng nói run rẩy.

Không lâu sau đó, lão tổ của Độc Long Môn cũng vô cùng kinh ngạc, mặc dù là lão tổ nhưng sau khi biết tin này ông ta cũng tái nhợt mặt mày, đó là Diệp Thành, là Thánh Chủ Thiên Đình, hắn là Sát Thần.

“Không được hoang mang, không được hoang mang”, lão tổ Độc Long trấn tĩnh, ông ta cố kiềm chế sự kinh hãi và ngỡ ngàng, “kí ức bên trong ngọc thành chẳng phải nói rồi đó sao? Thần trí của hắn không bình thường, hắn giống như cái xác không hồn, nhất định là đã bị trọng thương, nhất định không còn sức chiến đấu Đỉnh Phong, chúng ta chỉ cần khống chế Liễu Như Yên thì còn sợ gì một tên mất trí nhớ như hắn?”

“Lão tổ, lạc đà có gầy cũng béo hơn con ngựa, việc này vẫn phải báo tới Huyết Linh thế gia trước đã”, môn chủ Độc Long Môn lên tiếng.

“Đúng, đúng, chúng ta có chỗ dựa là Huyết Linh thế gia nữa mà”, lão tổ Độc Long vội nói, “mau, thông báo tới Huyết Linh thế gia, không, để ta đích thân đi, ta đích thân đi thì hơn”.

Trong màn đêm, gió lạnh rít qua.

Lão tổ Độc Long Môn không ngừng thông qua các Truyền Tống Trận tới Huyết Linh thế gia với đại khí dồi dào.

Cái gì?

Không lâu sau đó, bên trong đại điện của Huyết Linh thế gia chợt vang lên giọng nói khó tin, đến cả Huyết Linh lão tổ cũng kinh ngạc.

“Việc này có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu ngươi dám lừa ta thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy”, Huyết Linh lão tổ nheo mắt nhìn chằm chằm lão tổ Độc Long, “đó là đầm Vô Vọng, chỉ cần vào đó thì thập tử nhất sinh, sao hắn có thể sống sót ra ngoài?”

“Việc này hoàn toàn chính xác”, lão tổ Độc Long nói với vẻ



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.