Đi…đi đâu rồi?
Phía cấm vệ quân sững sờ.
Bọn họ còn chưa nhìn rõ nhưng đại bàng lại nhìn rất rõ hai tên kia bị bàn tay vàng vừa rồi bạt cho thành hư vô rồi.
Đại bàng có linh tính, cơ thể nó run rẩy, nó bay từ hư không xuống, đậu trước lầu các và khom người ở đó. Mặc dù nó là linh thú nhưng cũng biết phân biệt mạnh yếu, người ở bên trong kia thực sự quá mạnh.
“Linh thú tặng cho cô, nếu rảnh thì cứ lên trời chơi cho biết”, bên trong lầu các, Diệp Thành vươn vai.
“Đa tạ”, Liễu Như Yên cười tươi giống như một tiểu cô nương chưa trải sự đời, cô vui mừng chạy ra ngoài, đâu còn chút dáng vẻ một công chúa.
Liễu Như Yên chạy đi thì cũng không sao nhưng không có ai ngảy đàn thì Diệp Thành vốn dĩ đang muốn tìm một nơi nào đó ngâm thơ đã lại ngã vật ra đất, hắn tỉnh lại chưa nổi một phút đã lại chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, Liễu Như Yên đang vuốt ve đầu đại bàng, “sau này ngươi đi theo ta, phải ngoan nhé”.
Trước đó không lâu đại bàng vẫn còn giữ ánh mắt hung tợn thì lúc này trông dịu đi rất nhiều, không phải nó sợ Liễu Như Yên mà sợ Diệp Thành, nó có cảm giác rằng chỉ cần một cái chỉ thôi cũng có thể khiến nó chết thảm hại rồi.
Diệp Thành chỉ cần ra tay đã có thể diệt hai quốc sư của nước Đột Nô khiến cấm vệ quân đông nghịt không kịp phản ứng lại.
Đợi tới khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624348/chuong-2158.html