Chương trước
Chương sau


Đi…đi đâu rồi?

Phía cấm vệ quân sững sờ.


Bọn họ còn chưa nhìn rõ nhưng đại bàng lại nhìn rất rõ hai tên kia bị bàn tay vàng vừa rồi bạt cho thành hư vô rồi.

Đại bàng có linh tính, cơ thể nó run rẩy, nó bay từ hư không xuống, đậu trước lầu các và khom người ở đó. Mặc dù nó là linh thú nhưng cũng biết phân biệt mạnh yếu, người ở bên trong kia thực sự quá mạnh.

“Linh thú tặng cho cô, nếu rảnh thì cứ lên trời chơi cho biết”, bên trong lầu các, Diệp Thành vươn vai.

“Đa tạ”, Liễu Như Yên cười tươi giống như một tiểu cô nương chưa trải sự đời, cô vui mừng chạy ra ngoài, đâu còn chút dáng vẻ một công chúa.

Liễu Như Yên chạy đi thì cũng không sao nhưng không có ai ngảy đàn thì Diệp Thành vốn dĩ đang muốn tìm một nơi nào đó ngâm thơ đã lại ngã vật ra đất, hắn tỉnh lại chưa nổi một phút đã lại chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài, Liễu Như Yên đang vuốt ve đầu đại bàng, “sau này ngươi đi theo ta, phải ngoan nhé”.

Trước đó không lâu đại bàng vẫn còn giữ ánh mắt hung tợn thì lúc này trông dịu đi rất nhiều, không phải nó sợ Liễu Như Yên mà sợ Diệp Thành, nó có cảm giác rằng chỉ cần một cái chỉ thôi cũng có thể khiến nó chết thảm hại rồi.

Diệp Thành chỉ cần ra tay đã có thể diệt hai quốc sư của nước Đột Nô khiến cấm vệ quân đông nghịt không kịp phản ứng lại.

Đợi tới khi bọn họ phản ứng lại thì lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thành, vẻ mặt cung kính giống như đang bái một vị thần. Có vị đại thần này ở đây thì bọn họ sẽ được an toàn, ai dám lũng loạn Nam Triệu chứ.

Màn đêm lại buông xuống sau một khúc nhạc không trọn vẹn.

Khốn khiếp!

Trong đêm tối, bên trên một đỉnh núi ở Bắc Sở vang lên tiếng gằn phẫn nộ.

Đỉnh núi này không phải quá lớn nhưng lại sừng sững nguy nga, bên trên còn có một cung điện khổng lồ. Ở Bắc Sở, nơi này được gọi là Độc Long Môn.

Lúc này bên trong đại điện của Độc Long Môn, môn chủ Độc Long Môn tức tối, tất cả đệ tử ông ta phái tới thế giới người phàm đều bị diệt vả lại còn không phải chỉ có hai người.

Đệ tử tới thế giới người phàm làm quốc sư vốn dĩ chẳng được tông môn coi trọng nhưng hai tên này lại khác, bọn chúng là con riêng của môn chủ, là do ông ta lén cho hai tên này đi để tiện cho ông ta sớm ngày quay về.

Giờ thì hay rồi, sau một giấc ngủ tỉnh lại hai đứa con trai của ông ta đã không còn nữa.

“Giết”, môn chủ Độc Long Môn gào lên như con chó điên, “giết quốc sư Nam Triệu cho ta”.

“Tuân mệnh”, tất cả mọi người đồng loạt lên tiếng, bọn họ cũng biết vì sao môn chủ Độc Long Môn lại phẫn nộ như vậy, không một ai dám chậm trễ, bọn họ lập tức khoác lên mình bộ y phục đen bay ra ngoài, cứ thế bay về phía nước Nam Triệu ở thế giới người phàm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.