“Ta ngủ bao lâu rồi?”, Diệp Thành đã tỉnh táo lại, không ngừng day đầu mày.
“Không nhiều, ba ngày”.
“Ba ngày mà còn không nhiều?”, Diệp Thành tiếp tục vò đầu bứt tai: “Thật ra cô có thể để người khác đánh đàn, như thế cô sẽ không phải mệt”.
“Ta cũng muốn lắm”, vẻ mặt Liễu Như Yên hơi kỳ lạ.
“Có ý gì?”
“Bởi vì người chỉ có phản ứng khi công chúa đánh đàn thôi”, cung nữ Tiểu Nguyệt nhanh nhảu đáp lời: “Lúc trước là tiểu nữ đánh, cùng một bản nhạc nhưng người lại không có chút phản ứng nào”.
“Còn có chuyện này nữa à?”, Diệp Thành giật mình, nhìn về phía Liễu Như Yên.
“Đúng… Đúng là hơi kỳ lạ”.
“Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành phất tay lấy ra một viên đá ngọc phát sáng, để nó lơ lửng trước mặt Liễu Như Yên: “Đây là thuỷ tinh ký ức, có thể lạc ấn tiếng đàn của cô”.
“Đã hiểu”, Liễu Như Yên như đã hiểu ý Diệp Thành, tiếp tục gảy đàn để tiếng đàn lạc ấn hết vào trong thuỷ tinh ký ức.
Không lâu sau, Diệp Thành lấy lại viên đá, chạm lên bề mặt của nó.
Thuỷ tinh ký ức rung lên, tiếng đàn trong trẻo, du dương vọng lại, giống hệt tiếng đàn của Liễu Như Yên.
Thấy thế, Liễu Như Yên ngừng chơi đàn.
Nhưng, dù tiếng đàn trong thuỷ tinh ký ức vẫn vang lên cũng không ngăn được Diệp Thành từ từ trở về trạng thái đờ đẫn.
Như vậy cũng không được?
Liễu Như Yên cau mày, lại gảy đàn kéo Diệp Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624340/chuong-2150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.