Chương trước
Chương sau
Có người lên tiếng, người trong đại điện lập tức phụ hoạ theo, nịnh hót khiến Lưu Triệt đang ngồi trên long toạ cười sung sướng.

“Quốc sư giá đáo!”

Giọng nói cao vút, vang dội vang lên, một ông lão chống gậy, run rẩy đi vào đại điện, tu vi không cao lắm, chỉ ở cảnh giới Chân Nguyên, nhưng ở đây ông ta đã là tồn tại như một vị vua.


“Bái kiến quốc sư!”

Tất cả mọi người trong đại điện đều kính cẩn hành lễ.

Nhưng trong lòng lại mắng chửi lão già này ngàn vạn lần, từ khi đến nước Thiên Hương, ông ta chưa làm được chuyện gì tốt, chuyện xấu thì lại liên miên, Khổ Thiền đại sư cái gì chứ, nghe thì hay nhưng chẳng được tích sự gì.

“Sư phụ, sao người lại xuất quan rồi?”, Lưu Triệt đứng dậy nghênh tiếp, hắn ta kiêu ngạo hống hách là thế, lúc này cũng ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ.

“Đồ nhi thành thân, sư phụ có lý gì không tới”, Khổ Thiền nhàn nhạt nói rồi thản nhiên ngồi lên ngai vàng, nói xong ông ta còn lấy một viên đan dược ra: “Quà mừng của vi sư”.

“Đa tạ sư phụ”, Lưu Triệt mừng rỡ như điên, vội vàng nhận lấy.

“Cấu kết với nhau làm chuyện xấu”, tuy mọi người trong đại điện đều tươi cười nhưng lòng lại đang chửi rủa. Quốc sư cái gì, khoác lên mình áo tiên nhân được vạn người ngưỡng mộ, thế nhưng lại làm toàn chuyện không bằng súc sinh.

Nhưng họ có thể làm gì? Người ta là tiên, là tu sĩ, có thể nghiền nát họ thành tro bay bất cứ lúc nào.

“Tân nương đến!”

Ngoài đại điện lại có người hô lớn, tiếng hô vang dội, cao vút.

Chín mươi chín bậc thang đá được trải thảm đỏ, Liễu Như Yên mặc váy cưới xuất hiện trong mắt mọi người.

Nữ tử trong thiên hạ, đẹp nhất vẫn là tân nương.

Giống như Liễu Như Yên lúc này đây, tư thái duyên dáng khuynh quốc khuynh thành tựa tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ, ánh mắt mọi người trong đại điện bao gồm cả Khổ Thiền cũng sáng lên.

Cô là tâm điểm chú ý của mọi người nhưng ánh mắt lại tối mịt, không có ánh sáng, khoé mắt vẫn còn vương lệ, bước chân vào phủ Thái tử chính là bắt đầu số phận bi thảm của cô.

Dưới sự chú ý của mọi người, cô bước vào đại điện như một bức tượng băng, khuôn mặt xinh đẹp thê lương, không có một chút cảm xúc, đôi mắt đờ đẫn trống rỗng như hình nộm.

“Mỹ nhân đừng lo lắng, ta sẽ đối xử tốt với nàng”, Lưu Triệt đứng dậy, ngửi mùi hưởng trên người Liễu Như Yên rồi vui vẻ vuốt ve gò má cô.

“Buông tha cho người nhà của ta”, cô lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng không cảm xúc.

“Phải xem nàng có ngoan không đã”, Lưu Triệt để lộ hai hàm răng trắng, trong mắt ánh lên tia dục vọng tà ác.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra”, đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Lời còn chưa dứt, một đạo kim



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.