Chương trước
Chương sau
Người nằm ở đó là Thánh chủ Thiên Đình, tuy đang trong trạng thái hôn mê nhưng cũng không gì có thể xâm phạm, đừng nói là mấy con chó hoang, cho dù tu sĩ có tới cũng chưa chắc phá được Thánh thể bá đạo của hắn.

Màn đêm chìm vào tĩnh lặng và tăm tối.

Không biết đến lúc nào một cơn gió lạnh thổi qua, một bóng người mặc đồ màu đen xuất hiện ở bãi tha ma.


Đó là một người trung niên mặc đồ đen với đôi mắt sắc bén, lưng đeo một thanh trường kiếm, nhìn có vẻ là sát thủ. Toàn thân ông ta tản ra khí tức chết chóc, ở thế giới phàm trần thì người như này hẳn là cao thủ võ lâm.

“Tiểu thư, là hắn à?”, người trung niên nhìn nữ thư sinh áo trắng vừa đi tới.

“Đúng… Là hắn”, nữ thư sinh áo trắng khẽ gật đầu, dường như rất sợ bầu không khí ở đây, cho nên khi nói, cô cũng bất giác túm lấy vạt áo của người trung niên, như vậy mới có cảm giác an toàn.

“Đừng sợ”, người nọ nở nụ cười ôn hoà, vác Diệp Thành lên rồi dẫn nữ thư sinh kia rời khỏi bãi tha ma.

Khi Diệp Thành xuất hiện lần nữa thì đã ở một phủ đệ của Vọng cổ thành.

Ban đêm nhưng trong phủ đệ vẫn người qua người lại, đa phần trên lưng họ đều đeo thêm hòm thuốc, tất cả đều là thầy lang nữ thư sinh áo trắng mời đến khám cho Diệp Thành.

Mấy thầy lang vây quanh Diệp Thành, nhìn chân, nhìn tay, sờ ngực, vạch mắt, kiểm tra toàn thân cho hắn cuối cùng tất cả đều nhìn nhau: “Không… Không bị thương ở đâu mà!”

“Toàn thân đều là máu, sao có thể không bị thương!”, nữ thư sinh áo trắng ngơ ngác nhìn mấy thầy lang.

“Thực sự không có vết thương nào cả”, mấy thầy lang nói một cách chắc chắn.

“Để ta bắt mạch xem nào”, một thầy lang vén tay áo, ngồi bên giường, đặt tay lên mạch của Diệp Thành, vừa vuốt râu vừa bình tĩnh bắt mạch cho hắn.

Oa!

Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh, thầy lang đó đã ngã gục dưới đất, chính là bị mạch của Diệp Thành đánh bật ra rồi bất tỉnh.

Thế này…

Không chỉ nữ thư sinh kia mà ngay cả trung niên áo đen cũng bất ngờ, không phải họ chưa từng thấy ai bắt mạch, nhưng bị mạch đánh cho bất tỉnh thì là lần đầu tiên.

“Liễu tiểu thư, chúng… chúng ta không… không khám được cho người này”, những thầy lang còn lại lần lượt đeo hòm thuốc lên lưng chạy mất, trước khi đi còn không quên kéo thầy lang bị đánh ngất xỉu kia theo.

“Dương thúc, chuyện này…”, nữ thư sinh áo trắng nhìn người trung niên áo đen.

“Mạch tượng mạnh mẽ như vậy, nội lực của người này chắc chắn thâm hậu, khẳng định là cao thủ trong cao thủ võ lâm”, người trung niên phân tích: “Tiểu thư yên tâm, có nội lực này bảo vệ, hẳn là không có vấn đề gì đâu”.

Nói rồi ông ta nở nụ cười dịu dàng, nhìn nữ thư sinh áo trắng từ trên xuống dưới: “Như Yên, chuyện đêm nay ta sẽ coi như không biết. Con đi thay quần áo nữ nhi đi, nếu để phụ thân con nhìn thấy sẽ lại bị trách phạt”.

“Con quên mất chuyện này, đa tạ Dương thúc”, nữ thư sinh cười ngọt ngào, bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Nhìn nữ thư sinh rời đi, người trung niên lắc đầu cười, ánh mắt lại rơi vào Diệp Thành: “Người phàm



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.