Chương trước
Chương sau
Hắn không gọi Tử Huyên trợ chiến vì hắn biết một khi Tử Huyên xuất hiện thì phía đối diện cũng sẽ có Tử Huyên khác và hoàn cảnh của hắn cũng sẽ không thể khá khẩm hơn.

Rầm! Rầm!

Tiếp đó, đầm Vô Vọng lại không hề yên bình.


Diệp Thành màu đen kia sải bước đi không hề cho Diệp Thành cơ hội để thở. Diệp Thành lùi đi đâu thì tên kia đuổi theo tới đó, vả lại hắn tỏ ra không biết mệt là gì, ra tay với những đòn thần thông cái thế khiến Diệp Thành không thể không đối chiến.

Bầu trời u ám, trên mặt biển tử tịch, cả hai thi triển những đòn công phá kinh người.

Đó là cảnh tượng vô cùng dữ dội, khí huyết Diệp Thành đang thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch cũng đang thiêu đốt, mỗi lần khả năng chiến đấu của hắn tăng thêm một phần thì Diệp Thành giả ở phía đối diện cũng tăng theo, tốc độ cũng nhanh lên trông thấy.

Cả hai giống như chiến thần, thân mang nhiều bí thuật, đều có sức mạnh thôn tính sơn hà, chiến tới mức trời long dất lở không ai chịu nhường ai.

Nơi này kinh thiên động địa còn Bàn Long Hải Vực bên ngoài đầm Vô Vọng cũng không kém phần náo nhiệt.

Bàn Long Hải Vực liên tiếp vang lên tiếng gằn phẫn nộ.

Không sai, phía Thị Huyết Diêm La đang tập trung mắng chửi, kẻ nào kẻ nấy chửi hăng hơn bao giờ hết.

Bao nhiêu người, vài triệu tu sĩ như vậy, trận dung lớn như vậy nhưng đến cả Thánh Chủ Thiên Đình cũng bị ép đến mức vào đầm Vô Vọng rồi nhưng lại bị một đống binh khí chơi khăm, cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết được hỗn độn khí bỏ đi thế nào.

Lúc này, đặc biệt là những người bị hỏng binh khí bản mệnh vì hỗn độn thần đỉnh thì mặt mày đều đang méo xệch.

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay đi rồi, lần này thì hay rồi, bọn họ phải hi sinh không biết bao nhiêu người, đến cả thần binh cũng cho vào bên trong mà cũng phải chịu thiệt.

Người tức giận nhất chính là Thị Huyết Diêm La, một đại đỉnh đang yên lành như vậy, vốn dĩ có thể mang về nghiên cứu nhưng nào ngờ bị tứ phương chèn ép, cho nên bọn họ không thể không đấu tranh, tới cuối cùng đến bóng dáng của đại đỉnh cũng không thấy đâu.

Sắc mặt ông ta tôi độc, ông ta nhìn Huyết Linh Lão Tổ với ánh mắt sắc lạnh. Bọn họ, nếu không phải vì bọn họ thì Hỗn Độn Thần Đỉnh là vật thuộc về Thị Huyết Điện rồi.

Bị nhìn như vậy, phía Huyết Linh Lão Tổ tỏ vẻ khó chịu ra mặt, trong mắt bọn họ cũng hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vốn dĩ bọn họ đã rất tức giận rồi vậy mà còn bị gây sự? Tưởng bọn họ dễ chơi vậy sao?

Thế rồi bầu không khí của Bàn Long Hải Vực trở nên căng thẳng trông thấy, đến cả làn sóng cũng bị ngưng đọng lại, gió lạnh thổi tới, vài triệu tu sĩ lúc này như sắp lao vào chiến đấu với nhau.



Rầm! Bịch! Rầm!

Đầm Vô Vọng tử tịch u ám vang lên từng tiếng động vang dội.

Diệp Thành và Diệp Thành giả vẫn đang huyết chiến từ nam sang bắc, từ bắc tới đông, từ đông sang tây.

Đầm Vô Vọng tử tịch kia không hề bình lặng, khắp nơi đều dậy lên từng cơn sóng cả, có khả năng thôn tính mọi thứ.

Không biết từ bao giờ thế giới này trở nên im ắng lạ thường.
Nhìn từ phía xa, Diệp Thành nhơ nhuốc máu, hắn đang lảo đảo bước đi, máu tươi màu vàng kim nhỏ vào Hải Vực màu đen sau đó lại bị nước biển màu đen ngòm kia nuốt trọn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.