Đó là một người toàn thân đầy máu, máu của hắn màu vàng rực rỡ, tô điểm thêm ánh sáng cho vùng biển đen.
Người này không cần phải nói, chính là Diệp Thành.
Kể từ khi bước chân vào đầm vô vọng, sau khi bị sóng biển nhấn chìm, hắn đã biến mất, không biết đã trôi dạt bao lâu trong vùng biển đen kịt này.
Lão Đại!
Lão Đại!
Không biết đến khi nào, trong đầm vô vọng tĩnh lặng chết người mới vang lên giọng nói yếu ớt.
Giọng nói phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành, đó là tiên hoả và thiên lôi, họ đều có linh trí, lúc này đang gọi Diệp Thành.
Nhưng vì chủ nhân nên họ cũng bị áp chế, sấm sét thiên lôi vô cùng tối, ngọn lửa tiên hoả dập dờn, gần bị dập tắt.
May thay họ vẫn chưa chìm vào giấc ngủ sâu, vẫn có thể gọi Diệp Thành.
Gừ! Gừ! Gừ!
Cùng gọi hắn còn có Đan Tổ Long Hồn và chiến long, tuy chúng không thể nói nhưng cũng liên tục phát ra tiếng rồng gầm để gọi.
Vì có họ liên tục gọi nên Diệp Thành mới hơi nhúc nhích một chút.
Giây tiếp theo, hắn mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt mông lung, hoang mang nhìn thế giới xa lạ trước mặt.
“Ta còn sống sao?”, giọng Diệp Thành khàn khàn kiệt sức, hắn khó khăn ngồi dậy, mặt cắt không còn giọt máu, yếu ớt vô cùng.
“Còn sống, chúng ta đều còn sống”, Diệp Thành tỉnh lại, tiên hoả và thiên lôi lại có thêm sinh khí, giọng nói phấn chấn hơn, thậm chí Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624288/chuong-2098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.