Chương trước
Chương sau
“Có thánh thể hay không, không quan trọng”, Thị Huyết Diêm La cười gằn: “Ta chỉ muốn hắn chết”.

“Ta thích thấy cảnh kẻ khác vật lộn với cái chết”, một ông lão áo tím nở nụ cười rợn người: “Truyền lệnh xuống, không cần công kích nữa, từ từ tới là được, hôm nay chắc chắn hắn sẽ chết”.

Cứ thế, hàng triệu tu sĩ đã ngừng tấn công.


Nhìn ra xa, đó là một vùng đại dương che trời, chậm rãi tới gần, mọi người hứng thú nhìn Diệp Thành như đang du sơn ngoạn thuỷ.

Phía trước, Diệp Thành đang lảo đảo lắc lư, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.

Thánh thể của hắn đẫm máu, gần như nát vụn, tất cả đều do pháp khí cảnh giới Thiên làm bị thương, hiện tại hắn còn sống đã là kỳ tích, nếu là cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường thì đã chết hàng trăm lần rồi.

Sau lưng hắn là một con đường máu, máu nhuốm đỏ cả Bàn Long Hải Vực.

Không biết đến khi nào hắn mới dừng lại, phun ra một ngụm máu rồi khuỵu xuống đất.

Phía trước hắn vẫn là vùng biển, nhưng Bàn Long Hải Vực đã tới điểm cuối cùng.

Vùng biển trước mặt có nước biển đen kịt, bình lặng không một gợn sóng, yên lặng chết chóc, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ than khóc, dường như đó không phải biển mà là địa ngục.

Đây là đầm vô vọng, một trong năm cấm địa lớn ở Đại Sở.

Xưa nay đầm vô vọng đã nổi tiếng với cái tên miền đất dữ, người đi vào không có ai sống sót trở ra, đó là cấm địa thập tử vô sinh.

“Sao không chạy nữa?”

Sau lưng hắn vọng lại tiếng cười dữ tợn và gớm ghiếc.

Phía Thị Huyết Diêm La đã đuổi tới nơi, hàng triệu tu sĩ cùng dừng bước, hư thiên rung lên như muốn sụp đổ.

Diệp Thành quay người lại nhìn quanh hư thiên, vẫn không hề sợ hãi.

Hắn chỉ có một mình, dù mạnh hơn nữa cũng không có khả năng thoát được, tiến lên một bước là cái chết, lùi lại một bước là đầm vô vọng, đó là mười tám tầng địa ngục, thập tử vô sinh.

Đường cùng rồi!

Diệp Thành loạng choạng, thân thể đẫm máu nhưng vẫn đứng thẳng tắp như tám bia đá không bao giờ đổ, Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, cho dù đối mặt với cái chết cũng ngoan cố, ngạo nghễ nhìn bát hoang.

“Thánh chủ Thiên Đình, nực cười”, Thị Huyết Diêm La nở nụ cười, hai hàm răng trắng loé lên tia sáng u ám.

“Đầm vô vọng, ngươi có hài lòng với nấm mồ chúng ta cất công lựa chọn cho ngươi không?”

“Hôm nay ngươi chết, ngày khác chúng ta sẽ san bằng Nam Sở”.

“Một đám tiểu nhân”, Diệp Thành cười khẩy rồi đột ngột quay người, trong gió lạnh băng giá, hắn để lại cho thế nhân một bóng lưng thẳng tắp.



Gầm!

Diệp Thành vừa bước vào, đầm vô vọng đã có tiếng gầm thét ầm trời, một cơn sóng nghìn trượng ập tới, nhấn chìm hắn.

Tiếp đó đầm vô vọng đen kịt đột nhiên bình lặng như cũ, im lặng chết chóc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thấy vậy, hàng triệu tu sĩ đồng thời lùi lại một bước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.