Chương trước
Chương sau
Thấy vậy, Diệp Thành há hốc miệng, hắn định nói gì nhưng lại thôi, chỉ thẫn thờ đứng trước nhà trúc.

Không biết từ bao giờ hình ảnh Diệm Phi mới mờ dần, mặc dù là ở trước mắt nhưng lại như biến mất trong giấc mơ.

Cơn gió khẽ thổi qua, Diệp Thành chợt run người, hắn từ từ mở mắt mơ màng nhìn tứ phương.


Giây phút sau đó, hắn bật người dậy nhìn về một hướng chỉ thấy hướng đó trống không, bên trên còn có lớp nhện giăng và không hề có Diêm Phi nào ở đó.

Lại là mơ?

Diệp Thành thầm nhủ.

Thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay mình có thứ gì đó mềm mềm, hắn vô thức cúi đầu thì mới thấy đó là một bộ y phục, màu sắc không hề rực rỡ, là một bộ y phục bình thường, từng đường kim mũi chỉ hiện lên hết đỗi giản dị đơn sơ.

“Đây…”, Diệp Thành thẫn thờ đứng đó, hắn hoang mang, đây là y phục Diệm Phi làm sao?

“Thánh Chủ, Diệm Phi còn sống sao?”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai phía trước màn nước thẫn thờ nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Đã qua đời lâu rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười.

“Vậy bộ y phục đó…”

“Đại Sở thực sự khiến ta phải bất ngờ, không ngờ còn có người ngộ ra được bí thuật thông thiên đó”, Đông Hoàng Thái Tâm không trả lời câu hỏi của Phục Nhai nhưng lời của bà ta lại mang theo ý tứ.



Phía trước căn nhà trúc, Diệp Thành thẫn thờ nhìn bộ y phục trong tay, hồi lâu không nói gì.

Sự vật trong mộng cảnh hoá thành hiện thực khiến hắn không thể nhận ra Diệm Phi rốt cục đã mất hay còn ở nhân gian.

Đa tạ tiền bối ban tặng!

Diệp Thành cung kính chắp tay hành lễ, hắn phất tay mặc bộ y phục Diệm Phi tặng, bộ y phục hết sức giản dị nhưng lại che đi sát khí trên cơ thể hắn khiến hắn trông cũng giản dị như bộ y phục đó vậy.

Từng cơn gió vẫn thổi qua, có những cánh hoa bay rợp trời rơi trên đôi vai hắn, mỗi mọt bông hoa đều như một vị tiên tử đang bay lượn.

Phía sau Diệp Thành liên tiếp có từng cánh hoa bay, hắn tĩnh lặng đứng đó, giơ tay đón lấy từng cánh hoa, vẻ mặt hắn dịu dàng nâng niu từng cánh hoa như nâng niu Sở Huyên vậy.

“Huyên Nhi, ta nên buông bỏ sao?”, Diệp Thành khẽ giọng, hắn khẽ sờ vào mắt trái.

“Nàng sợ nó thì ta sẽ bỏ nó đi”, Diệp Thành khẽ cười, hắn lấy ra căn nguyên của Tiên Luân Nhãn.

Trong chốc lát, khoé mắt hắn có dòng máu trào ra, cứ thế chảy dài theo gò má, nhỏ vào từng cánh hoa.

“Như vậy thì nàng có muốn quay về không?”, Diệp Thành khẽ phất tay lạc ấn căn nguyên Tiên Luân Nhãn vào trong một cánh hoa đào.

Hắn bước đi không mang theo bất cứ vấn vương nào, trước khi đi hắn không quên khôi phục lại kết giới của nơi này tránh nơi này bị sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài làm ảnh hưởng.

……..

Khốn khiếp! Khốn khiếp!

Bên trong Thị Huyết Điện vang lên từng giọng nói lạnh băng, Thị Huyết Diêm La rít lên làm chấn động cả đại điện, “vài trăm nghìn tu sĩ, đến một người cũng không bắt được, ta cần các ngươi làm gì?”

Bên dưới không một ai dám lên tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.