Thấy vậy, Diệp Thành há hốc miệng, hắn định nói gì nhưng lại thôi, chỉ thẫn thờ đứng trước nhà trúc.
Không biết từ bao giờ hình ảnh Diệm Phi mới mờ dần, mặc dù là ở trước mắt nhưng lại như biến mất trong giấc mơ.
Cơn gió khẽ thổi qua, Diệp Thành chợt run người, hắn từ từ mở mắt mơ màng nhìn tứ phương.
Giây phút sau đó, hắn bật người dậy nhìn về một hướng chỉ thấy hướng đó trống không, bên trên còn có lớp nhện giăng và không hề có Diêm Phi nào ở đó.
Lại là mơ?
Diệp Thành thầm nhủ.
Thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay mình có thứ gì đó mềm mềm, hắn vô thức cúi đầu thì mới thấy đó là một bộ y phục, màu sắc không hề rực rỡ, là một bộ y phục bình thường, từng đường kim mũi chỉ hiện lên hết đỗi giản dị đơn sơ.
“Đây…”, Diệp Thành thẫn thờ đứng đó, hắn hoang mang, đây là y phục Diệm Phi làm sao?
“Thánh Chủ, Diệm Phi còn sống sao?”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai phía trước màn nước thẫn thờ nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Đã qua đời lâu rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười.
“Vậy bộ y phục đó…”
“Đại Sở thực sự khiến ta phải bất ngờ, không ngờ còn có người ngộ ra được bí thuật thông thiên đó”, Đông Hoàng Thái Tâm không trả lời câu hỏi của Phục Nhai nhưng lời của bà ta lại mang theo ý tứ.
Phía trước căn nhà trúc, Diệp Thành thẫn thờ nhìn bộ y phục trong tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624276/chuong-2086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.