Chương trước
Chương sau
Lạc Thần Uyên!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhớ lại một giấc mộng cảnh trước đó rất lâu.

Lúc đó trong trận so tài tam tông, hắn mơ thấy một lão nhân ôn hoà bảo hắn tới Lạc Thần Uyên thắp hương.


Trong vô thức, Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn mở cấm chế kết giới, hắn sải bước đi đứng trước thạch bài.

“Lạc Thần Uyên thực sự tồn tại”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn phiến đá rồi lại thầm nhủ.

“Mộng cảnh đó…”, Diệp Thành chợt cảm thấy hoang mang, hắn không phân biệt được mộng cảnh là thật hay là ảo.

Hồi lâu hắn mới bước đi, tiến vào sơn cốc.

Trên đường đi, hắn ngó trái ngó phải, sơn cốc này rất yên tĩnh, khắp nơi rợp cỏ cây hoa lá, những cánh hoa đào bay rợp trời.

Nơi này giống như một thôn bản giữa chốn nhân gian, có ruộng nương canh tác, có nước suối chảy róc rách ngang qua, có những con đường nhỏ phủ đầy đá, cây cối rậm rạp, còn có vài hàng nhà trúc toạ lạc, phía trước nhà trúc còn có vài cái cuốc đang dựng đó.

Diệp Thành cảm thấy thật nhẹ nhõm, đây chẳng phải là thế giới mà hắn vẫn mong muốn được sống sao? Cách xa những ồn ào nơi trần thế, rời xa những hỗn loạn chốn thế đạo, khai khẩn ruộng nương, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, có người thương cùng kề cận sớm chiều.

Diệp Thành đẩy cửa căn nhà trúc.

Bên trong căn nhà được bày trí rất giản dị đơn sơ, có cái bàn cái ghế, từng ấm trà cái chén rất đỗi mộc mạc, không có lấy chút khí tức linh.

Diệp Thành nhìn thấy một tấm bài linh vị, bên trên còn có lớp mạng nhện, còn có lớp bụi do thời gian để lại.

Ái thê diệm phi!

Thông qua lớp mạng nhện, Diệp Thành nhìn thấy bốn chữ cổ xưa.

Diệm…Diệm Phi!

Diệp Thành há hốc miệng, hắn thẫn thờ.

Diệm Phi, thê tử của Thần Hoàng, là một trong những thuỷ tổ tam tông, hắn chưa từng gặp Diệm Phi Chân Nhân nhưng lại từng thấy tượng đá của Diệm Phi.

“Nơi này chính là ngôi nhà của Thần Hoàng và Diệm Phi xưa kia”, trong chốc lát, Diệp Thành chợt ngộ ra.

“Lão nhân trong mộng cảnh của hắn chính là…”, trong đôi mắt Diệp Thành chợt loé qua tia sáng, hắn chợt hiểu ra người xuất hiện trong giấc mơ của mình chính là Thần Hoàng.

“Thuỷ tổ còn sống, nếu không thì sao có thể vào giấc mộng cảnh của mình được”, Diệp Thành chợt cảm thấy tâm trí hỗn loạn, hắn chợt giật mình mới suy đoán vừa rồi của bản thân, đó chính là Thần Hoàng, là vị Hoàng của Đại Sở.

“Không đúng”, thế rồi Diệp Thành chợt lắc đầu, hắn phủ định suy đoán của mình.

Hắn nhớ như in hôm đó khi hắn tiến giới vào cảnh giới Chuẩn Thiên thì phía Ma Vương và Hồn Vương suýt chút nữa tiến vào cảnh giới Thiên, nếu như Thần Hoàng còn sống thì bọn họ sẽ không thể dẫn tới lôi kiếp ở ảnh giới Thiên được.

Hắn nghĩ không thông, Thần Hoàng đã chế thì mộng cảnh đó từ đâu ra.

Lẽ nào là linh hồn lạc ấn tàn lưu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.