Chương trước
Chương sau
“Đây là một loại dị thường trong giới tu sĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi nói, “huyền cơ diễn hoá, độc nhất vô nhị, người này tu thần thuật diễn tiến, gần với điểm giới hạn giữa tu sĩ và người phàm, khả năng chiến đấu là không nhưng lại có thể diễn tiến thiên địa, thiên cơ không thể tiết lộ, người có huyết mạch này không có cái chết yên lành”.

“Vậy thứ mà khiến Sở Huyên sợ hãi theo lời người này nói…”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi thăm dò.

“Chu Dịch nói đúng một nửa, Chu Tiên Kiếm đang tránh Tiên Luân Nhãn, Tiên Luân Nhãn sao có thể không tránh Chu Tiên Kiếm chứ?”




Sau khi ra khỏi cổ trấn Thanh Tiên, Diệp Thành bước lên vùng đất rộng lớn.

Hắn bước đi vô định, suy nghĩ miên man, dọc đường cứ lẩm bẩm: “Sở Huyên, quả nhiên nàng đang tránh ta”.

Hắn không nghi ngờ suy đoán của ông lão, vì nó trùng khớp với suy nghĩ của hắn.

Trên đường tới đây hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, người Đại Sở có ai không biết, Sở Huyên không có lý do gì để không biết, nhưng cô không về nghĩa là đang trốn chạy.

“Ta là Diệp Thành của nàng đây! Rốt cuộc nàng đang sợ ta điều gì?”, bàn tay sau ống tay áo của Diệp Thành siết chặt trắng bệch.

“Tiên Luân Nhãn”, Diệp Thành chợt dừng bước, trong mắt loé lên một tia sáng sắc bén.

“Trên người nàng có bí mật sợ tiên nhãn nhìn thấy sao?”, Diệp Thành như đã nghĩ ra vấn đề, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu một số điều, hắn có thể nghĩ ra được thứ Sở Huyên sợ hãi tám phần chính là nó.

“Nếu là vậy, ta huỷ Tiên Luân Nhãn liệu nàng có về không?”, Diệp Thành lẩm bẩm, vô thức sờ lên mắt trái.

“Nhanh, nhanh, nhanh, Diệp Tinh Thần với Hoắc Tôn lại khai chiến rồi”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì một giọng nói vội vã vang lên từ trên hư thiên, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

“Hoắc Tôn?”, Diệp Thành vô thức ngẩng đầu nhìn lên hư thiên, rất nhiều tu sĩ đang đứng trên phi kiếm hoặc cưỡi mây đạp gió, tốc độ nhanh chậm đều có, điều giống nhau là họ đều bay về một hướng.

Hắn kết nối với tầm nhìn của đạo thân.

Đập vào mắt hắn là một người mặc áo màu vàng tím, đó chính là Hoắc Tôn, hắn ta đứng trên Thái Âm Thần Hải, đầu lơ lửng Thái Âm Viên Nguyệt, tay cầm Thái Âm Thần Kiếm, phong thần như ngọc, khí phách ngút ngàn tựa một vị thần vương.

Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Mắt Diệp Thành như ngọn đèn thần, hắn bước lên hư thiên.

Đây là một dãy núi có những ngọn núi khổng lồ với khí thế dồi dào, toạ lạc ở Trung Thông Đại Địa nhưng lại như con cự long chiếm giữ.

Giờ phút này, bốn phía của dãy núi chật kín người, người đông như biển, tất cả đều là tu sĩ, ánh mắt đều tập trung về phía xa.

Ở đó như có tiếng sấm rền, hai bóng người đang chiến đấu với nhau.

Một bên là Thái Nguyệt Thần Hải quét ngang bầu trời, Hoắc Tôn như vị thần vương đứng trong đó, thần quang chói mắt quanh thân tản ra tứ phía, dị tượng đan xen vô cùng huyền bí, tuy là người nhưng lại cho người ta áp lực như núi.

Một bên là bầu trời sao rộng lớn che khuất bầu trời, đạo thân Tinh Thần đứng dưới đó huyết khí ngút trời, thần huy màu vàng bao phủ lấy thân thể, cơ thể hắn như được đúc bằng vàng, hắn giống như chiến thần, khí thế tràn ngập bát hoang.
“Chắc đã đánh với nhau không dưới tám trăm hiệp rồi nhỉ!”, trong đám đông có người thở dài: “Đúng là hai tên yêu nghiệt!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.