Chương trước
Chương sau
Sự thực chứng minh hắn đã sơ xuất, bất cứ lúc nào cũng có thể để lộ chân tướng, cho dù không có thiên nhãn thì người ta vẫn có thể nhìn ra thân phận của hắn.

“Hiện giờ ngươi có thể tháo mặt nạ ra rồi”, khi Diệp Thành còn đang xót xa thì lão già mặc huyết bào cười u ám, đôi mắt lão ta hiện lên huyết quang quỷ dị.

“Ông đừng mơ”, Diệp Thành nói rồi quay người toan bỏ chạy.


“Chạy đi đâu?”, lão già chạy rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện đuổi theo Diệp Thành.

“Chỉ sợ ông không đuổi kịp thôi”, điều khiến lão già không ngờ tới đó là Diệp Thành vừa quay người đi đã lập tức quay người lại, trong tay hắn còn xuất hiện thêm thanh sát kiếm màu đỏ gạch, đó chính là nhất kiếm Phong Thần.

“Ngươi…”, lão già trố mắt, ông ta cứ thế đâm phải thanh kiếm, ở cự li gần như vậy ông ta không thể nào kịp tránh.

Ngay sau đó, phần ngực của ông ta bị nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, sát khí khủng khiếp cứ thế điên cuồng xâm nhập vào cơ thể ông ta.

“Đã không?”, Diệp Thành bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

“Ngươi đúng là đáng chết”, lão già phẫn nộ, mặc dù nói câu này nhưng lão ta lại lùi về sau.

Thế nhưng Diệp Thành đã kéo một tay lão ta sau đó lên tiếng: “Nào, tiểu gia đây đưa ông đi tới một nơi hay ho”.

Nói rồi, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn di chuyển, vòng xoáy màu đen xuất hiện, Diệp Thành bước vào hố đen không gian còn lão già kia cũng bị ném vào trong.

Roẹt! Roẹt!

Bên trong hố đen không gian, cả hai người lần lượt hiện thân.

Diệp Thành còn đỡ vì hắn thường xuyên tới đây. Chỉ có lão già kia lần đầu tới đây nên sau khi vào trong thì không đứng vững nổi, cả cơ thể lảo đảo, đợi tới khi nhìn thấy thế giới tối om kia thì khuôn mặt lão già vô cùng sợ hãi.

“Đây….rốt cục là nơi nào?”, lão già mặc huyết bào run rẩy, lão ta vô thức lấy ra một viên linh châu chiếu sáng.

Có điều khi lão ta nhìn thấy bóng tối vô tận xung quanh thì lão chợt lạnh toát từ đầu tới chân, lão ta cho rằng đây chính là địa ngục.

“Ông rất sáng suốt nhưng lại phạm sai lầm chí mạng”, khi lão ta còn chìm trong nỗi sợ hãi thì giọng nói của Diệp Thành lại vang lên, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người: “Ông quá tự tin vì quá tự tin nên không gọi kẻ mạnh của Diêm La Sơn ra trợ chiến ngay tức khắc”.

“Kẻ nào, cút ra đây cho ta”, lão già mặc huyết bào mặt mày tôi độc nhưng không dám cử động, lão ta vẫn đứng nguyên tại chỗ gào thét.

“Cũng vì sự tự tin của ông nên được định sẵn ông không thể thoát ra khỏi hố đen này”, giọng nói lại vang vọng, Diệp Thành bước ra khỏi bóng tối, mái tóc của hắn đã biến thành màu đỏ máu, phần trán có ma văn xuất hiện, toàn thân khí huyết sục sôi khiến người ta tưởng rằng đó là ác ma bước ra từ địa ngục.

“Hố đen không gian? Đây là hố đen không gian sao?”, lão già mặc huyết bào mặt mày thay đổi rõ rệt như thể ông ta cũng biết hung danh của nơi này.

Đương nhiên điều khiến ông ta kinh ngạc nhất chính là còn có người có thể ra vào nơi này, thần thông nghịch thiên thế này đã vượt qua nhận thức của ông ta.

Ta đã sơ xuất rồi! Sơ xuất rồi!

Lão già mặc huyết bào thực sự cảm thấy hối hận. Đúng như Diệp Thành nói, lão ta đã quá tự tin, nếu như ngay giây phút nhận ra Diệp Thành không phải là Huyết Tôn mà lão ta gọi ngay kẻ mạnh của Thị Huyết Điện thì tình hình đã khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.