Chương trước
Chương sau
Bọn họ hiểu ra rồi, hiểu ra hết rồi. Mẹ kiếp, bọn họ bị lừa đau đớn, bọn họ tưởng rằng hành động của mình là đang giúp Thị Huyết Điện dẹp sạch đối thủ nhưng cuối cùng lại đều là quân đồng minh, tất cả đều bị bọn họ giết hại tận gốc.

Tĩnh, đại điện của Thị Huyết Điện chìm vào im lặng, bầu không khí áp lực nặng nề khiến người ta thót tim, tim đập còn nghe ra tiếng.

“Báo!”, bầu không khí im ắng trong Thị Huyết Điện cuối cùng cũng bị một kẻ mặc y phục đen tiến vào phá vỡ, “bẩm Điện Chủ, Huyết Khung điện chủ xin cứu trợ”.


“Bảo hắn đi chết đi”, Thị Huyết Diêm La phẫn nộ, điện chính của Thị Huyết Điện đã loạn đến thế này rồi, mẹ kiếp còn làm loạn hơn, đại quân của một điện mà đến một gia tộc còn không thể dẹp bằng, không đi chết đi còn sống làm gì.

“Báo, người trói Tôn Hạo bảo…bảo chúng ta đi chuộc người”.

“Chẳng phải hôm qua Tôn Hạo đã được chuộc về rồi sao?”, Thị Huyết Diêm La tức tối.

“Lại…lại bị bắt đi rồi ạ”.

“Lại…”, Thị Huyết Diêm La không thể còn lời nào mà nói, ông ta tức đến mức suýt ngất đi.

“Báo!”, không lâu sau đó lại có người tiến vào, “bẩm…bẩm điện chủ, Thiên Huyết phân các bị…bị đột kích rồi”.

“Báo, quặng núi của cổ thành Tây Chấn bị cướp rồi”.

“Báo, Thương Sóc trưởng lão bị ám sát”.

“Báo…”

Tiếp sau đó, Thị Huyết Điện không hề yên bình, liên tiếp có người mặc y phục đen xông vào, vả lại còn mang theo tin xấu đến, đúng là phong ba bão táp, việc của Thị Huyết Điện hiện giờ đã quá nhiều rồi nhưng lại chồng chất hết việc này tới việc kia.

“Thị Huyết Diêm La, hôm nay phải cho ta một câu trả lời, chúng ta không chết không nghỉ”, không lâu sau đó, bên ngoài vang vọng vào tiếng gằn phẫn nộ, vả lại người tới cũng không hề ít.

Nhìn từ xa, hư không từ tứ phương tám hướng đều kín người, đó là lão tổ của các thế lực lớn, vả lại về cơ bản đều mang theo đội quân tu sĩ, bọn họ liên kết với nhau tiến công vào đây.

“Là kẻ nào oan tin ra ngoài?”, Thị Huyết Diêm La tức tối, sắc mặt ông ta tôi độc đến kinh người.

“Ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai”, một trưởng lão đứng trong một góc của Thị Huyết Điện bật cười lạnh lùng, ông ta là nội gián do Nhân Hoàng cài cắm vào Thị Huyết Điện, ai ngờ nổi ông ta đã mai phục nơi này hơn ba trăm năm rồi.

“Là kẻ nào? Kẻ nào?”, Thị Huyết Diêm La tức tím người, tiếng gằn giọng khiến đại điện rung chuyển, e rằng từ khi ông ta trở thành Thị Huyết Điện Chủ đến nay chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy.

…….

Phía này, phía Diệp Thành đã truyền tống tới một địa cung khác.

Bọn họ đã thông qua Truyền Tống Trận tới thế giới tu sĩ nhưng lại không phải là Bắc Chấn Thương Nguyên mà là Tây Lăng U Cốc.

“Về Nam Sở nghỉ ngơi”, phía trước Truyền Tống Trận, tĩnh điềm tĩnh nhìn phía Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Con không đi cùng chúng ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.

“Ta còn phải tìm Huyên Nhi”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.

Phía Hạo Thiên Huyền Chấn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, vì bọn họ biết cho dù bọn họ có nói gì thì cũng sẽ không thay đổi được bất cứ ý định nào từ người thanh niên này.
“Vạn sự an toàn là quan trọng nhất”, cuối cùng, Hạo Thiên Huyền Chấn sau hồi trầm tư hít vào một hơi thật sâu rồi đó quay người bước vào Truyền Tống Trận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.