Chương trước
Chương sau
Tôn Hạo giây phút trước còn rất hùng hổ thì lúc này bị đánh nằm sõng soài trên mặt đất.

Phải nói là Diệp Thành vẫn còn nương tay, Tôn Hạo là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, hắn ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu như dùng hết sức thì Tôn Hạo sẽ bị quật thành một nhúm mất. Đã đến đây để trói người thì đương nhiên không cần thiết phải ra tay quá mạnh.

“Thiên nhãn thuộc về ta”, Diệp Thành tiến lên trước phất tay lấy đi căn nguyên thiên nhãn của Tôn Hạo.


Làm xong xuôi, hắn không chậm trễ thêm, lập tức đi một vòng bên trong lầu các, tất cả những món bảo bối có thể lấy đi hắn không để sót dù chỉ một món.

Đợi sau khi xong xuôi, Diệp Thành mới vác Tôn Hạo ra khỏi lầu các.

Bên ngoài lầu các là đám người đứng kín mít, khi trông thấy bóng dáng Diệp Thành, đám đông chợt thẫn thờ, rất nhiều người mặt mày vô cùng thú vị.

“Lại…lại là hắn?”, có người lên tiếng.

“Nếu ta không…không nhìn nhầm thì người mà hắn khiêng chính là Tôn Hạo phải không?”, có người nuốt nước bọt cái ực.

“Đây rõ ràng là bị bắt cóc giữa ban ngày sao?”, rất nhiều lão bối giật giật khoé miệng, thầm nhủ lần này về phải trông coi hậu bối kĩ lưỡng nếu không, nói không chừng hôm nào đó lại bị tên này bắt trói cũng không biết chừng”.

“Các vị đạo hữu, phiền các vị gửi lời tới Thị Huyết Điện chuẩn bị tiền, đợi hôm nào ta rảnh sẽ tới lấy”, phía này, Diệp Thành vừa nói vừa lấy ra một sợi tiên thừng trói vào một chân Tôn Hạo sau đó thong dong bước vào hư không.

Lúc này, đám người đông đúc kia mới sực tỉnh.

Nhìn vào hư không, đó là cảnh tượng thế nào, Tôn Hạo của Thị Huyết Điện giống như con cóc đang bị lôi đi trông vô cùng thê thảm.


Chớp mắt, Diệp Thành và Tôn Hạo đã biến mất.

Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện ở một vùng núi hẻo lánh.

Hắn hào hứng treo Tôn Hạo lên cây, lúc này mới lấy ra căn nguyên thiên nhãn của Tôn Hạo.

“Có khả năng phong ấn, đúng là hay ho”, Diệp Thành nhìn căn nguyên thiên nhãn màu tím đang lơ lửng trong lòng bàn tay phải của mình.

“Không biết hai loại căn nguyên thiên nhãn này có thể dung hợp với nhau hay không?”, Diệp Thành nói rồi lấy căn nguyên thiên nhãn Huyền Đạo bên mắt phải ra, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay trái của mình.

Lúc này, hai lòng bàn tay trái và phải của Diệp Thành đều có một con mắt hư ảo, đó đều là căn nguyên thiên nhãn, xung quanh có sức mạnh dị thường bao quanh, một con mắt có thể nhìn thấu, một con mắt có thể phong ấn, con mắt nào cũng nghịch thiên.

Vù! Vù!

Không lâu sau đó, hai căn nguyên lần lượt rung lên giống như thể cảm nhận được sự uy hiếp nhưng lại như thể cùng bài trừ lẫn nhau.

“Vô vị, trời sinh thuộc tính không giống nhau”, Diệp Thành lắc đầu ngán ngẩm, Huyền Đạo Thiên Nhãn thuộc tính hoả, Thiên Nhãn của Tôn Hạo thuộc tính mộc, mặc dù không phải tương khắc nhưng lại không đạt được hiệu quả dung hợp.

Vù!

Khi Diệp Thành đang nói thì Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của hắn đột nhiên tự rưng rưng khiến phần đầu hắn ong ong.
Giây phút sau đó, cảnh tượng dị thường xuất hiện, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đột nhiên khiến hai căn nguyên thiên nhãn lại gần nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.