Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt ai nấy đều hết sức bất ngờ. Bọn chúng cho rằng bọn họ sẽ gặp phải sự đối kháng kịch liệt đến chết của Hạo Thiên thế gia.

Bọn chúng cho rằng bọn chúng sẽ cho Hạo Thiên thế gia tắm trong biển máu.

Thế nhưng mọi dự đoán chỉ là dự đoán, Hạo Thiên thế gia trống không. Đừng nói là người mà đến cả một con chim cũng không có khiến tất cả ngỡ ngàng hồi lâu.


“Không phải là đã bỏ trốn đi từ trước đó rồi chứ?”, sau hồi im ắng, có người lên tiếng.

“Lục, lục soát cho ta”, Huyết Khung gằn lên phẫn nộ, ông ta như con sư tử phát điên, mặc dù biết sự thực nhưng ông ta vẫn tự lừa dối mình, muốn tìm Hạo Thiên Huyền Chấn tính sổ.

Thấy Huyết Khung tức tối, các đại thống lĩnh nào dám chậm trễ, bọn họ đã phân ra mười mấy đường tiến hành lục soát.

“Cho các ngươi nếm mùi”, lúc này, Diệp Thành vẫn nép mình bên trong Vực Môn bật cười lạnh lùng.

Lời vừa dứt, hắn khẽ bóp nát một tấm lệnh bài.

Roẹt! Rầm!

Ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng động mạnh.

Tiếp đó chính là tiếng kêu gào thảm thiết.

Không sai, Diệp Thành đã khởi động cấm chế của Hạo Thiên thế gia, nói thẳng ra thì chính là sát trận bí ẩn, thông thường dùng để đối phó với kẻ xâm lược từ bên ngoài. Hiện giờ toàn bộ người của Hạo Thiên thế gia đã rời đi, cấm chế này cuối cùng cũng được dùng đến.

Rầm! Đoàng!

Sau khi âm thanh đầu tiên vang lên, tiếng nổ ầm vang vang lên không ngớt vả lại còn nối nhau liên tiếp, cả Hạo Thiên thế gia bùng nổ, khắp nơi đều loé sáng.

Vì không kịp đề phòng nên đại quân của Thị Huyết Điện lập tức trúng chiêu, vả lại còn bị trúng chiêu nặng nề, mỗi một lần cấm chế bùng nổ thì đều có bóng người hoá thành huyết vụ, thiên địa nhuốm màu đỏ máu.

“Dẹp bằng Hạo Thiên thế gia cho ta”, cuối cùng có thống lĩnh hạ lệnh.

Ngay sau đó, chín sát trận hư không lần lượt ngắm chuẩn vào Hạo Thiên thế gia, hàng vạn luồng ánh sáng sáng rực, Hạo Thiên thế gia bị đánh sập thê thảm, bao nhiêu cấm chế bên trong về cơ bản cũng đã bị huỷ hoại.

Hạo Thiên thế gia bị dẹp bằng nhưng Huyết Khung vẫn không thấy một bóng người nào, khuôn mặt ông ta méo xệch hẳn đi.

Lúc này ông ta mới chắc chắn rằng mình bị chơi khăm, vả lại còn bị người ta dắt mũi hơn ba canh giờ, nỗi sỉ nhục này chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của ông ta từ khi tu đạo tới nay.

“Điện chủ, phát hiện một địa cung”, khi Huyết Khung đang phẫn nộ thì một thống lĩnh bay tới, “bên trong có không gian xao động, chắc chắn rằng có truyền tống vực môn, Hạo Thiên thế gia có lẽ đã rút đi từ con đường này”.

Huyết Khung không nói gì, ông ta tức đến mức run bật người, cứ thế cầm sát kiếm xông về phía địa cung.

Đợi tới khi cánh cửa địa cung bị đánh sập, ông ta đưa mắt nhìn vào truyền tống vực môn khổng lồ ở phía xa, lúc này bên trong còn hiện lên thần hoa chói mắt.

“Truyền tống vực môn đang rung lên, có lẽ bọn chúng vừa đi khỏi chưa lâu”, một thống lĩnh vội nói.

“Đuổi theo cho ta”, Huyết Khung tức tối ra lệnh.

Không cần ông ta hạ lệnh thì những bóng người đen kịt đã xông vào trong truyền tống vực môn rồi.
Rầm! Rầm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.