Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, trong mắt đạo thân Diệp Thành loé lên một tia lạnh lùng sắc bén.

Nhưng vì diễn kịch, hắn vẫn hạ mình: “Đạo hữu, có thể cho chúng ta thời gian suy nghĩ không?”


“Hạo Thiên Huyền Chấn, hình như ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta thì phải”, Huyết Khung ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, tiếng cười âm u và hung tàn.

“Ta cũng phải cho người trong gia tộc một lời giải thích chứ, hơn nữa Hạo Thiên thế gia đã bị bao vây rồi, lẽ nào điện chủ còn sợ chúng ta bỏ chạy?”

“Chạy? Đúng là nực cười”, Huyết Khung cười bỡn cợt: “Cho ngươi ba phút thuyết phục bọn họ”.

“Đó là đương nhiên”, đạo thân Diệp Thành nở nụ cười nhạt.

Mà lúc này, trong một dãy núi dài, người của Hạo Thiên thế gia đã ra khỏi truyền tống vực môn.

“Từ đây đi về phía Tây, đến thế giới phàm trần”, Diệp Thành đưa bản đồ cho Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ở nước Tây Nguyên sẽ có người của Viêm Hoàng tiếp ứng, mọi người hãy âm thầm đi từ trong núi, nhớ kỹ, cố gắng tránh thành cổ tập trung tu sĩ, tuyệt đối không được sử dụng truyền tống trận trong thành cổ”.

“Thế giới phàm trần?”, người của Hạo Thiên thế gia nhất thời đều sửng sốt.

“Mặc dù chúng ta đã sơ tán nhưng không có nghĩa đã qua khỏi nguy hiểm”, Diệp Thành từ tốn giải thích: “Thị Huyết Điện thống trị Bắc Sở gần một nghìn năm, căn cơ vững chắc, muốn tránh khỏi tai mắt của chúng chỉ có thể nương nhờ thế giới phàm trần”.

“Tới thế giới phàm trần à! Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được”, Hạo Thiên Huyền Hải không khỏi thở dài: “Chắc người của Thị Huyết Điện nghĩ nát óc cũng không ngờ chúng ta sẽ sơ tán đến đó”.

“Con không đi cùng chúng ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn lo lắng nhìn Diệp Thành.

“Mọi người đi trước, ta sẽ theo sau”.

“Nhưng…”

“Tin tưởng ta thì mau đi đi”, Diệp Thành hiếm khi nở nụ cười: “Không có mối bận tâm ta mới có thể hành động thoải mái, hơn nữa ta đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho Thị Huyết Điện rồi”.

Dù Diệp Thành đang cười nhưng Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn lo lắng nắm chặt hai tay.

Sao ông không biết Diệp Thành đang nghĩ gì, hắn định một mình ở lại tranh thủ thời gian cho họ! Dù sức chiến đấu của Diệp Thành mạnh mẽ, nhưng đó là đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể tưởng tượng được sẽ nguy hiểm thế nào.

“Huyền Hải, đưa mọi người rời đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hạ lệnh.

“Như vậy…”

“Ông là gia chủ thì phải có trách nhiệm với mọi người”, không đợi Hạo Thiên Huyền Hải lên tiếng, Diệp Thành đã ngắt lời, hắn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ông phải hiểu con đường phía trước cũng vô cùng nguy hiểm, Hạo Thiên thế gia cần ông dẫn dắt để bước qua con đường đẫm máu này”.

Nghe vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn vô thức nhìn quanh một lượt, trong đó có rất nhiều người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, cũng không thiếu người phàm, lúc này họ đều hoang mang, sợ hãi, ai cũng đều nhìn ông với ánh mắt đầy hy vọng.
Đúng! Ông là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, mạng của ông thuộc về gia tộc, ông phải chịu trách nhiệm với người tộc mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.