Chương trước
Chương sau
“Thuộc hạ không hiểu”, ông lão áo trắng nghi ngờ nhìn Diệp Thành.

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu đại quân Thiên Đình vừa hao tâm tổn sức xây tường thành vừa phải phân tâm chống lại đại quân Bắc Sở đột kích, nhất định đánh lâu sẽ thiệt, tường thành Nam Sở tám trăm năm cũng chẳng xây nổi”.


“Chắc là không đâu!”, ông lão áo trắng sờ cằm: “Thị Huyết Điện làm vậy chỉ để gây rắc rối cho chúng ta thôi”.

“Khả năng này không phải không có, mà là kết quả tất yếu”, Diệp Thành nhẹ giọng nói: “Đấu không lại Thiên Đình chắc chắn chúng sẽ lui về chuẩn bị bước tiếp theo, mục tiêu của chúng rất rõ ràng, đó là kìm hãm Thiên Đình quật khởi, mà cách làm trực tiếp nhất chính là ngăn chúng ta xây tường thành, bọn chúng biết rõ một khi xây xong tường thành thì không ai có thể làm gì được Thiên Đình của Nam Sở”.

“Thánh chủ, thứ cho lão hủ nói thẳng”, ông lão hít sâu một hơi: “Có bọn chúng ở đây, tường thành của Nam Sở cũng không xây được! Tuy Thiên Đình mạnh nhưng cũng không ngăn được bọn chúng gây rắc rối như thế này!”

“Tường thành Nam Sở bắt buộc phải xây”, giọng điệu Diệp Thành rất kiên quyết: “Bọn chúng tính toán trăm phương ngàn kế như vậy đủ để chứng minh tầm quan trọng của tường thành Nam Sở”.

“Nhưng…”

“Chúng ta cần nắm quyền chủ động trong chuyện này”, Diệp Thành thẳng thừng ngắt lời ông lão.

“Phải làm thế nào ạ? Xin Thánh chủ ra lệnh”.



“Thiên Đình của ta cũng không phải không có thế lực ở Bắc Sở”, Diệp Thành cân nhắc: “Trụ sở của Viêm Hoàng vẫn ở Bắc Sở, cộng với Âu Dương thế gia, Nam Cung thế gia, Hoàng Phủ thế gia, Mộ Vân thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đảo Hắc Long vẫn chưa hoàn toàn chuyển đến Nam Sở, những thế lực này đủ dấy lên sóng to gió lớn ở Bắc Sở”.

“Ý Thánh chủ là… gây chuyện ở Bắc Sở?”, ông lão áo trắng ngập ngừng hỏi lại Diệp Thành.

“Khiến các thế lực Bắc Sở không có thời gian rảnh để lo chuyện khác, chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động”.

“Hay, hay lắm!”, ông lão cười vui vẻ: “Ai mà ngờ được khi chúng ta dốc toàn lực xây tường thành vẫn chia quân chủ động tấn công, như vậy sẽ tranh thủ được rất nhiều thời gian cho Thiên Đình”.

, Diệp Thành khẽ phất tay.

“Tuân lệnh”, ông lão không chậm trễ, lập tức đứng lên, chỉ là còn chưa cất bước đã bị Diệp Thành gọi lại.

“Thánh chủ còn việc gì sao?”, ông lão nghi hoặc nhìn Diệp Thành.

“Có tin gì của sư phụ ta không?”, Diệp Thành nhìn về phía ông lão, trong đôi mắt kiên định mang theo chút hy vọng.

“Không có”, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi ông ta đi, Diệp Thành vẫn yên lặng ngồi ở nơi đó, không nói một lời, giống như bức tượng đá.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.