Chương trước
Chương sau
“Ngươi đã giao đấu với bà ta rồi, ngươi thấy bà ta có tu vi gì?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Ít nhất cũng là một bậc Đại Thánh, có khi Chuẩn Đế cũng không chừng”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Ta nhìn ra được bà ta đã vượt qua số kiếp thiên nhân ngũ suy”.


“Thiên nhân ngũ suy?”, Diệp Thành sờ cằm: “Hình như Khương Thái Hư tiền bối cũng từng nhắc đến cụm từ này, lúc thiên nhân ngũ suy ông ấy đã phong ấn Tiên Luân Nhãn”.

“Thiên nhân ngũ suy là thiên kiếp khi cảnh giới Chuẩn Thánh tiến cấp đến cảnh giới Thánh”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Đây là một số kiếp rất khủng khiếp, khi nó xảy đến, thân thể người độ kiếp sẽ suy kiệt từ trong ra ngoài, giống như cỏ cây khô héo, là trạng thái yếu ớt nhất của con người. Số kiếp này chú trọng trùng sinh niết bàn, siêu phàm nhập thánh từ trong suy thoái, vượt qua được thì là trời nước cùng màu, không qua được thì là một bãi đất vàng”.

“Sao nghe còn đáng sợ hơn cả lôi kiếp vậy?”, Diệp Thành không khỏi rùng mình.

“Nếu năm nào ngươi may mắn đi được tới bước đó, nhớ tìm một nơi an toàn, đã có biết bao anh hùng vô song bị kẻ thù giết hại khi thiên nhân ngũ suy, đó chính là những ví dụ đẫm máu”.

“Bây giờ ta mới ở cảnh giới Chuẩn Thiên, còn cách Chuẩn Thánh xa lắm”, Diệp Thành nhún vai.

“Cũng đúng”.

“Thiên Huyền Môn cũng tới rồi, ta phải đến Bắc Sở tìm sư phụ đây”, Diệp Thành bên này đã phủi mông đứng dậy: “Ngươi không có chuyện gì thì về Thiên Đình dạy Lâm Thi Hoạ đi, nhân tài đó, không thể để tài năng bị chôn vùi”.

“Đương nhiên rồi”, Thái Hư Cổ Long chỉnh lại cổ áo: “Long gia ta đã quyết định nhận cô ấy làm đồ đệ”.

“Vậy thì Lâm sư muội may mắn thật! Có sư phụ thứ gì cũng biết, chắc chắn sẽ sớm thành tài”.

“Chứ còn gì!”

“Xuỳ!”, Diệp Thành khinh thường, bước vào hư thiên rồi bay thẳng về phương Bắc như một đạo thần quang.

Nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, đôi mắt sáng của Thái Hư Cổ Long loé lên ý tứ sâu xa: “Không ngờ Thánh chủ của Thiên Huyền Môn lại cho ngươi đặc quyền. Diệp Thành, ngươi bắt đầu khiến ta không thể nhìn thấu rồi đó”.

Tất nhiên Diệp Thành không biết những nghi ngờ của Thái Hư Cổ Long.

Hơn nữa hắn cũng như Thái Hư Cổ Long, cho tới giờ cũng mờ mịt chẳng biết gì, mạnh như Thái Hư Cổ Long cũng không có vinh dự đó, thế mà Thánh chủ của Thiên Huyền Môn lại cho hắn một đặc quyền, hắn cũng chưa nghĩ ra thế là thế nào.

Trời gần sáng, Diệp Thành mới tới biên giới giữa Bắc Sở và Nam Sở.

Từ xa, hắn đã thấy biển ngươi đông nghịt, bay trên trời, chạy dưới đất, đâu đâu cũng là người của Thiên Đình, tiếng hò hét chấn động đất trời.

Phân công công việc rõ ràng đấy chứ!

Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn thấy các tu sĩ không ngừng thi triển thần thông thổ độn, thấy mọi người của Thiên Đình đang cẩn thận khắc vẽ trận văn, thấy đại quân Thiên Đình đang trấn giữ biên giới Bắc Sở, cũng nhìn thấy những người có đại thần thông như Man Sơn đang không ngừng dời núi chuyển biển, tất cả đều là người của Thiên Đình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.