Chương trước
Chương sau
“Được…được thôi”, Diệp Thành xoa xoa mũi, Tiêu Thần ở trước mặt mặc dù trông trạc tuổi với hắn nhưng hắn ta lại là người của hàng chục nghìn năm trước, nghe lời thách đấu này, Diệp Thành chợt cảm thấy có phần kì lạ.

Sau khi Tiêu Thần rời đi, Long Đằng bước tới, cứ thế giơ tay ra đòi một món đồ, “trọng kiếm của phụ hoàng ta, trả lại đây”.

Nghe vậy, Diệp Thành sững người, “kiếm…kiếm gì cơ?”


“Thiên Khuyết”.

“Thiên Khuyết là kiếm của Thái Vương sao?”, vẻ mặt Diệp Thành hết sức thú vị, đây là điều mà hắn không thể ngờ nổi.

“Thế ngươi nghĩ sao?”

“Thật là trùng hợp”, Diệp Thành xót xa rút ra thanh kiếm Thiên Khuyết, thanh kiếm này là một bảo bối tốt, dùng thần thiết để đúc thành, uy lực không mạnh nhưng độ rắn chắc và khả năng phòng ngự thì không hề tầm thường.

“Ta cảm thấy không nỡ”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Long Đằng.

“Để ta tự lấy”, đường đường là con trai Thái Vương cứ thế ra tay cướp lại khiến Diệp Thành không kịp phản ứng, đợi tới khi hắn định thần lại được thì Long Đằng đã vác kiếm Thiên Khuyết mà biến mất rồi.

“Xót quá”, Diệp Thành vỗ ngực cảm thấy xót xa.

“Tiểu hữu, đừng quên ước định của chúng ta”, phía này, Thiên Thương Nguyệt khẽ cười rồi quay người biến mất.

“Ta nhớ, ta nhớ chứ”, Diệp Thành bất giác gãi đầu.

“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, Đại Sở Hoàng Yên ở cách xa đó nhìn Diệp Thành rồi cũng biến mất trong tấm mắt, thần thái của một nữ nhân như cô thực sự hiếm có trong thiên hạ.

“Già rồi, già rồi”, Đế Phạn cũng quay người đi, bước đi run rẩy, bóng hình có phần lom khom.

Nhìn Đế Phạn, Diệp Thành thở dài rồi hướng ánh mắt sang người cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu.

Cô vẫn đứng giữa hư không, thần thái lúc đờ đẫn lúc nhanh nhẹn rất dị thường. Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thấu được chút huyền cơ. Đúng như Chu Thiên Dật nói, Nam Minh Ngọc Thu quả thực thiếu đi phần hồn, và phần hồn đó nhất định còn ở trong Thập Vạn Đại Sơn.

“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu cũng lên tiếng sau đó quay người bước vào hư không, mặc dù giọng nói của cô rất dễ nghe nhưng lại khô khan không mang theo chút tình cảm con người.

“Cô có thể không cần đến”, Diệp Thành ho hắng, không lâu nữa bọn họ sẽ lại tới đây tụ họp cùng Diệp Thành tới Thập Vạn Đại Sơn tìm tông tích của các vị Hoàng trong sử sách.

Xuống đi!

Hằng Nhạc Chân Nhân vỗ vai Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, sắc mặt với ý cười cũng biến mất như thể hắn biết được ý tứ trong lời nói của Hằng Nhạc Chân Nhân.

Chính Dương Tông bị diệt rồi, Pháp Luân Vương chết rồi, đại quân Âm Minh bị phá, bát Vương rút lui, hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã rời đi nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.

Không lâu sau đó, Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân, Đan Thành, các lão bối của các thế gia đã tụ họp lại bên trong đại điện bị tàn phá của Chính Dương Tông, đến cả Cơ Tuyết Băng, Dạng Chấn cùng rất nhiều trưởng lão quy phục của Chính Dương Tông cũng có mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.