Chương trước
Chương sau
Đây là một sự châm chọc, cực kỳ châm biếm, không lâu trước đó ngươi còn đánh lén người khác cơ mà? Bây giờ bị đánh trả rồi đó!

Quỳ Vũ Cương!

Cuối cùng Phệ Hồn Vương chật vật không chịu nổi nữa bén tức giận hét lên: “Ngươi thật sự không chết không thôi à?”


“Phệ Hồn đạo hữu nói quá rồi, rảnh rỗi nên kiếm chút việc làm thôi”.

“Ngươi…”, Phệ Hồn Vương tức muốn chết, bị câu nói này của Ma Vương làm cho hộc ra một ngụm máu, không chỉ một mình ta đánh lén ngươi, sao ngươi chỉ quấy rối ta?

Ma Vương vẫn chẳng thèm để tâm tới lời hét giận dữ của Phệ Hồn Vương.

Ông ta thật sự là một tay đánh lén cừ khôi, giây trước còn lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng cũng không nhúc nhích nhưng giây sau đã bất chợt tung chiêu khiến người ta khó có thể đề phòng.

A ha ha!

Nhìn thấy cảnh này, Thái Hư Cổ Long trong thần hải của Diệp Thành cười nghiêng cười ngả, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt già nua kìm nén của Phệ Hồn Vương mà cười chảy cả nước mắt.

“Bây giờ ta lại muốn thiên kiếp của ta có thể kéo dài hơn chút nữa”, Diệp Thành nghiêm mặt bảo: “Như vậy Ma Vương có thể có đủ thời gian để giết chết từng người đám Phệ Hồn Vương”.

Quỳ Vũ Cương!

Giữa đất trời, ngoài tiếng sấm rền vang thì là tiếng rống giận của Phệ Hồn Vương.

Hiện tại ông ta đã thảm nhất trong số mấy vị vương ở đây, vì Quỳ Vũ Cương quấy rối nên ông ta không thể chuyên tâm chiến đấu với cửu Hoàng, không tìm được cơ hội đột phá còn mấy lần suýt chết.

Quỳ Vũ Cương vẫn làm ngơ trước tiếng hét của Phệ Hồn Vương, ngươi chửi thì ngươi cứ chửi, lão tử không nghe thấy.

A!

Cuối cùng, Phệ Hồn Vương hét lên một tiếng rung chuyển bầu trời, sau đó lao ra khỏi biển lôi, xông thẳng về phía Quỳ Vũ Cương: “Ngươi phải chết”.

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết bản vương?”, Quỳ Vũ Cương còn mạnh hơn Phệ Hồn Vương, ngoại đạo ma tượng của ma lập tức xuất hiện, bàn tay quét qua chư thiên, Phệ Hồn Vương vừa xông tới đã bị đẩy lùi ngay lập tức.

Giết!

Phệ Hồn Vương đầu tóc rối bù, mắt đỏ như máu, sát khí thông thiên, ông ta cũng gọi ngoại đạo pháp tướng của mình ra, đó là một con quái vật màu máu, ba đầu bốn tay, sáu tai tám mắt nhưng chỉ có một cái miệng to như chậu máu, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ trên đời.

Đùng! Đoàng!

Chiến tranh lập tức bắt đầu, cảnh tượng không hề tầm thường, không phải vua cùng một thời đại nhưng lại gặp nhau cùng một thời đại, đều là sự tồn tại cái thế, hai người họ đánh nhau khiến bầu trời sụp đổ, mặt đất nứt lìa, mặt trời mặt trăng đều mất đi ánh sáng.

“Kẻ thù trước khi Viêm Hoàng và Huyền Hoàng lên ngôi, quả nhiên đều là kẻ thông thiên”, nhìn trận đại chiến kinh thiên động địa, liên quân tứ phương đều tròn mắt kinh hãi.

“May có bọn họ giữ chân lẫn nhau”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Nếu tám vị vương liên thủ, dù là chúng ta cũng sẽ tổn thất vô cùng nặng nề”.

Hửm?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.