So với họ, Sở Linh lại im lặng đến đáng sợ, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Diệp Thành trong biển lôi, như muốn khắc ghi bóng dáng ấy vào lòng trong thời khắc cuối cùng.
“Ngủ một giấc tỉnh dậy thật sự khiến ta bất ngờ!”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng vươn vai, nhìn màn nước huyễn thiên khổng lồ trước mặt, trong đó hiện ra hình ảnh Diệp Thành đang chiến đấu với cửu Hoàng.
“Thật sự khiến người ta hoài niệm!”, Phục Nhai ở bên cạnh nở nụ cười buồn: “Không ngờ chín vị Hoàng đế của Đại Sở lại xuất hiện cùng một thời đại dưới hình thái này, đều là Hoàng đế một thời, chín người trong truyền thuyết đã trở thành thần thoại!”
“Ngươi trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ bao giờ thế?”, Đông Hoàng Thái Tâm hứng thú nhìn Phục Nhai.
“Thời gian khiến người ta già đi mà!", Phục Nhai cười lắc đầu: “Đến khi nhìn thấy họ, ta mới phát hiện mình đã già đến mức quên cả những thăng trầm của năm tháng, thoáng chốc đã hơn chín mươi nghìn năm, chúng ta đã sống từ thời của Hằng Vũ Đại Đế đến thời Tiên Võ Đế Tôn!”
“Ngươi nói vậy có ý nghĩa gì không?”, Đông Hoàng Thái Tâm lườm Phục Nhai: “Người không biết còn tưởng ngươi đã sống chín mươi nghìn năm rồi đấy! Chán sống lâu thì lần này ta không ngại phong ấn đưa ngươi vào giấc ngủ trước thời hạn đâu!”
“Coi như ta chưa nói gì”, Phục Nhai lúng túng ho khan một tiếng.
“Ảnh hưởng hứng thú xem kịch của ta”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624075/chuong-1885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.