Chương trước
Chương sau
Năm xưa, đầu ông ta bị chính cây đại kích đó trảm tới mức thảm hại.

Năm xưa, ông ta đã tranh giành thiên hạ với chủ nhân của cây đại kích này.

Bây giờ lại thấy Chiến Vương Kích, sao ông ta có thể bình tĩnh nổi?


Một lúc sau, ông ta siết chặt hai tay, bất giác quay đầu nhìn về một hướng trong hư không.

Ở đó, một người thanh niên mặc áo giáp đang từng bước đi tới, bước đi rất kỳ lạ, một bước đi được cả nghìn trượng, bộ dáng như một bóng ma.

Mái tóc đen dài như thác nước, đôi mắt như sao trời, bước đi vững vàng mạnh mẽ, dáng người vững chãi như núi, quanh thân được thần quang bao quanh, phản chiếu lên áo giáp ánh sáng rực rỡ lấp lánh, mỗi bước đi đều khiến hư không rung lên.

Nhìn thấy khuôn mặt người thanh niên mặc áo giáp, Pháp Luân Vương lại hoảng hốt, như thể nhìn thấy cố hữu khi xưa.

“Ngươi không phải Tiêu Chiến”, một lúc sau, Pháp Luân Vương lãnh đạm nhìn thanh niên mặc áo giáp đó.

“Ta là con trai Chiến Vương, Tiêu Thần”, người thanh niên mặc áo giáp dừng lại, chắn trước biển lôi của Diệp Thành, tay cầm Chiến Vương Đại Kích, chí khí ngút trời, khí thế nuốt chửng núi sông, con rồng do chiến ý hoá thành bay lượn quanh người, mặc dù hắn ta không phải Chiến Vương nhưng trông cũng như một bậc chiến thần.

“Con trai của Chiến Vương?”, Diệp Thành vẫn đang chống lại sấm sét trong biển lôi chợt giật mình, ngoảnh lại nhìn Tiêu Thần đang đứng chắn trước mặt Pháp Luân Vương, bóng lưng hắn ta vững chãi như núi, tựa như ngọn núi lớn không bao giờ vượt qua được.

“Đúng là vô song”, Diệp Thành không khỏi cảm thán: “Sức chiến đấu không hề yếu hơn con trai Đông Hoàng”.

“Tiêu Thần, được, được lắm”, khi Diệp Thành đang kinh ngạc thì Pháp Luân Vương đã bật cười, nụ cười càn rỡ không chút kiêng kỵ, âm thanh như tiếng sấm rền khiến bầu trời cũng phải rung lên, nhiều người không chịu nổi áp lực này nên đã hộc máu bay ngược ra xa.

“Tiêu Chiến, năm xưa ngươi chém đầu ta, bây giờ ta sẽ khiến ngươi tuyệt tử tuyệt tôn”, Pháp Luân Vương gào thét khiến cho thiên địa đều sợ hãi chấn động, một tia sáng Âm Minh phóng lên bầu trời, đánh thủng một lỗ hổng lớn, sức chiến đấu của nó khiến cho phía Đao Hoàng đang lao lên đều biến sắc.

“Năm xưa Phụ Vương chiến đấu với kẻ thù mạnh thế này sao?”, Tiêu Thần lẩm bẩm, khí thế cũng đang tăng lên nhanh chóng, khí huyết toàn thân sôi trào, chiến ý đáng sợ theo đó bộc phát.

Giết!

Pháp Luân Vương hét lên, giơ tay cầm tinh tú đánh về phía Tiêu Thần, có lẽ khí thế quá mạnh nên không gian hư vô cũng bị nghiền nát từng tấc một.

Chiến!

Tiêu Thần gầm thét rung trời, lập tức vung Chiến Vương Kích, chém nứt bầu trời.

Bang!

Chiến Vương Kích và thủ ấn của Pháp Luân Vương va chạm phát ra âm thanh rất lớn, Tiêu Thần có sức chiến đấu vô song mà cũng bị đánh bật trở lại, Chiến Vương Kích trong tay rung lên bần bật, sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng đang phục hồi nhanh chóng.

Giết!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.