“Với thủ đoạn dùng mọi cách để chiến thắng thế này thì trăm năm sau người bảo chúng ta còn mặt mũi nào mà đi gặp tiên tổ, chưởng giáo bảo chúng ta lấy gì để đối mặt với những lời chê cười của hậu bối?”, Dạng Chấn nói với giọng dứt khoát, “tu sĩ chúng ta khi sống thẳng thắn, thà chết trên chiến trường chứ tuyệt đối không thể làm kẻ khi sư diệt tổ”.
“Dạng Chấn”, Thành Côn gằn lên phẫn nộ, “ngươi đang phản lại uy nghiêm của ta sao?”
“Dạng Chấn không dám”, sắc mặt Dạng Chấn không thay đổi, ông ta lập tức bỏ chiến giáp xuống và đáp lại với lời nói dứt khoát: “Thuộc hạ không có mặt mũi nào mà đánh trận này”.
“Xin chưởng giáo cứ phạt vì thuộc hạ không thể tuân mệnh”, sau Dạng Chấn, rất nhiều thống lĩnh cởi bỏ áo giáp, các trưởng lão cũng bỏ chiến giáp rồi lần lượt quay người.
“Ngươi…các ngươi…”, nhìn thấy từn bóng người rời đi, Thành Côn tức tối đến run người, sắc mặt lạnh lùng thấy rõ.
“Nên làm thế nào ngươi nên hiểu”, giọng nói tử tịch vang vọng bên tai Thành Côn, người truyền âm chính là Pháp Luân Vương, lời của Dạng Chấn ông ta nghe rõ mồn một, ông ta cũng giống Thành Côn, tuyệt đối không thể dung tha cho bất cứ kẻ nào phản lại.
“Pháp Lão yên tâm, mọi thứ cứ giao cho con”, Thành Côn đáp lời cung kính.
“Ta thích những người nghe lời”.
“Con hiểu, con…ừm?”, Thành Côn còn chưa nói xong thì liền cảm thấy phần ngực chợt nóng lên, một viên linh hồn cấm ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624048/chuong-1858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.