Chương trước
Chương sau
Giết!

Liên quân từ tứ phương di chuyển hợp lại.

Viêm Sơn là người đầu tiên vung chiến rìu dẫn theo tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng sát phạt tới, ở các hướng khác khí thế của đội quân tu sĩ cũng lên cao tới đỉnh điểm, sát khí ngút trời xông về phía một lão tổ là Âm Minh Tử Tướng phía Thanh Vân Tông.


Phía này, Đao Hoàng thi triển đại thần thông, bước tới phía trước tị tổ Quảng Long của Thanh Vân Tông, phía sau Độc Cô Ngạo đối đầu với tị tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc Tông, Thiên Tông Lão Tổ đối đàu với tị tổ Thanh Vân Vân Khâu, ba tu sĩ mạnh nhất của liên quân tứ phương đối đầu với ba Âm Minh Tử Tướng mạnh nhất trong đại quân âm minh.

Những người khác như Chung Giang, Chung Quy, Sở Linh Ngọc và các lão tổ của các thế gia cũng lần lượt đối đầu với lão tổ là Âm Minh Tử Tướng của tam tông.

Rầm! Đoàng! Đùng!

Đột nhiên tiếng nổ ầm vang vang vọng khắp đất trời. Binh đối đầu với binh, tướng đối đầu với tướng, đại quân hai bên vừa gặp nhau liền có máu tươi phun trào, đại quân âm minh chính là vật chết còn liên quân là những người sống sờ sờ, thương vong nhiều vô kể.

Cảnh tượng đại chiến vô cùng khốc liệt, mạng người như cỏ rác, liên tục có người xông lên hư không rồi lại có người không ngừng ngã xuống hư không, hết sức thê thảm.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt những đệ tử của Chính Dương Tông trắng bệch, bọn họ về cơ bản chưa từng tham gia chiến đấu, huống hồ lại là trận chiến khốc liệt thế này, cảnh đổ máu khiến bọn họ không thể nào chấp nhận nổi.



Phụt!

Từ hư không phía bắc, một nhát kiếm của Diệp Thành chém vào đầu của một Âm Minh Tử Tướng sau đó hắn lật tay tung một chưởng đánh tên này tan thành hư vô.

Tiếp đó, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mỗi người một bên trái phải đối đầu với một lão tổ Âm Minh Tử Tướng.

“Nếu cứ đánh tiếp thế này thì sẽ tổn hại lớn”, Diệp Thành tung một chưởng vào Âm Minh Tử Tướng kia sau đó cau mày nhìn về phía Chính Dương Tông, những người của Chính Dương Tông chưa từng tham chiến đóng vai trò quan sát trận chiến, chỉ đợi liên quân tứ phương và đại quân âm minh thất bại thì làm ngư ông đắc lợi.

“Căn nguyên ở chỗ Pháp Luân Vương”, Cơ Tuyết Băng vừa tiến công vừa truyền âm cho Diệp Thành, “cũng giống như trận đại chiến với Thanh Vân Tông, muốn giảm thiểu thương vong thì cách tốt nhất chính là diệt Pháp Luân Vương”.

“Vấn đề là hiện giờ ông ta đang núp trong Chính Dương Tông”, sắc mặt Diệp Thành khó coi tới tột độ, “muốn giết ông ta thì phải phá huỷ được kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, với binh lực hiện giờ của chúng ta thì rất khó có thể phá huỷ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”.

“Tiểu tử, mau tiến công”, khi Diệp Thành còn đang đắn đo thì một giọng nói vang vọng trong thần hải của hắn.

Diệp Thành cau mày đảo mắt nhìn vào hư không tìm thấy hai luồng khí tức quen thuộc, nếu nhìn kĩ thì chính là hai tên đê tiện Long Nhất và Long Ngũ.

“Suýt thì quên hai ngươi rồi”, Diệp Thành sáng mắt, hắn quay người vào hư không.

“Các ngươi có thể kết nối được với Thái Hư Cổ Long Hồn của Chính Dương Tông phải không?”, không đợi Long Nhất và Long Ngũ lên tiếng, Diệp Thành đã nói trước.

“Đương nhiên rồi”, Long Nhất tự hào chỉnh lại cổ áo.

“Chúng ta là một thể, trước đây chúng ta không thể liên hệ với Hằng Nhạc Tông vì khoảng cách quá xa, tới đây lại khác”, Long Ngũ vuốt cái đầu trơn láng của mình.

“Có thể đưa ta vào trong đó không?”, Diệp Thành vội hỏi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.