Chương trước
Chương sau
“Hế?”, vừa ra khỏi động phủ, hắn đã ngạc nhiên thốt lên.

“Mọi người định khai chiến rồi à!”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, từng bóng người bay tới bay lui, khí thế của ai cũng oai hùng, mỗi người đều mặc áo giáp, bầu không khí căng thẳng lạ thường, đây rõ ràng là dấu hiệu trước chiến tranh.

Vừa nói hắn vừa dời mắt, biến mất ngay tại chỗ trong tích tắc rồi bay vụt vào đại điện của Hằng Nhạc như một đạo thần quang.

Đập vào mắt hắn là nhóm Chung Giang đang đứng trong đại điện, còn có Đao Hoàng và phía Độc Cô Ngạo với dáng đứng uy nghiêm, thân hình vững chãi tựa núi non.

“Chào các tiền bối”, Diệp Thành rất hiểu nghi thức, chắp tay cúi người hành lễ, hơn nữa vẻ mặt hắn còn vui mừng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Hằng Nhạc lại căng thẳng điều động binh tướng như vậy, hoá ra là vì Đao Hoàng đã xuất quan!


“Không cần rườm rà như vậy”, Đao Hoàng tươi cười vỗ vai Diệp Thành, ông vẫn phóng khoáng như thường ngày.

“Vết thương thế nào rồi?”, Sở Linh ở bên cạnh lo lắng nhìn Diệp Thành.

“Ngoại trừ Tiên Luân Nhãn vẫn đang trong trạng thái ngủ say thì những thứ khác đều ổn”, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Tiểu tử, ngươi rất lợi hại đấy!”, lão già Gia Cát Vũ bước tới, tấm tắc tặc lưỡi nhìn hắn: “Còn chưa ngưng tụ được nguyên thần mà linh hồn đã có thể thoát xác, ngươi sắp lên trời rồi!”

“Linh… Linh hồn thoát xác ạ?”, Diệp Thành ngơ ngác, nhìn vẻ mặt hắn là hiểu hắn vẫn chưa biết chuyện linh hồn mình đã thoát xác.

“Trong lúc bế quan, linh hồn của ngươi đã thoát xác”, Sở Linh truyền âm cho Diệp Thành: “Nếu không nhờ Phục Linh tiền bối thì e rằng ngươi đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi”.

“Còn có chuyện này sao?”, sau hai ba giây, vẻ mặt Diệp Thành thay đổi liên tục, nếu Sở Linh không nói thì hắn nào biết, hơn nữa trong lòng hắn còn run rẩy.

Tuy hắn không am hiểu linh hồn như Sở Linh, nhưng vẫn biết hậu quả sau khi linh hồn thoát xác, chưa ngưng tụ được nguyên thần mà linh hồn đã thoát xác, nếu có gì sơ xuất thì đúng là xui hơn cả bị sét đánh.

“Tiểu hữu, trước đây ngươi đã từng thoát xác linh hồn chưa?”, khi Diệp Thành đang trầm ngâm suy nghĩ thì Phục Linh đã cất tiếng hỏi.

“Chưa ạ”, Diệp Thành nói rất chắc chắn, linh hồn hắn có thể vào Ý Thức giới, Tiên Hư giới của Tiên Luân Nhãn nhưng điều này và linh hồn xuất khiếu là hai khái niệm khác nhau. Tiên Luân Nhãn là mắt hắn, suy cho cùng dù linh hồn của hắn có vào Tiên Hư giới thì linh hồn vẫn ở trong cơ thể hắn.

“Vậy thì khó rồi”, Cổ Tam Thông ung dung lên tiếng: “Lần này linh hồn ngươi thoát xác mà ngươi không biết, có trời mới biết trước đây có phải ngươi cũng từng bị như vậy không”.

“Lão phu nhẩm tính rồi, đúng là có thể có khả năng này”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu giả làm thầy bói, hơn nữa còn rất giống.

“Vậy ngươi có biết ngươi có ba linh hồn không?”, khi Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang nói nhảm thì Sở Linh đã nghi ngờ nhìn Diệp Thành.

“Ba… Ba linh hồn?”, Diệp Thành lại giật mình, vẻ mặt bối rối: “Chuyện… Chuyện gì vậy?”

“Tự xem đi!”, Sở Linh ngưng tụ hình ảnh đêm qua thành hình ảnh thần thức rồi truyền cho Diệp Thành.

Chẳng bao lâu, vẻ mặt Diệp Thành lại trở nên đặc sắc, trong hình ảnh thần thức, hắn nhìn thấy rõ ràng ba linh hồn thể của mình, một linh hồn như Thánh, một linh hồn như ma, một linh hồn như Phật, thật sự vô cùng dị thường.

“Ngươi có triển vọng ngưng tụ được nguyên thần trước khi tới cảnh giới Thiên đấy”, khi Diệp Thành đang sửng sốt thì Phục Linh đã lại lên tiếng, bà nhìn Diệp Thành, lời nói đầy ẩn ý.

“Tiền bối đề cao ta quá”, Diệp Thành gãi đầu, ho khan: “Cấp bậc linh hồn của ta mới chỉ ở cảnh giới Thiên sơ cấp, còn cách cảnh giới Thiên đỉnh phong xa lắm, chứ đừng nói gì đến việc ngưng tụ được nguyên thần”.

“Linh hồn thoát xác là dấu hiệu của nguyên thần”, Phục Linh nhàn nhạt nói.

“Thật ạ?”

“Có phải thật hay không sau này hãy nói, bây giờ chúng ta nói về trận đại chiến tối nay đi!”, Thiên Tông Lão Tổ xen vào, ông nhìn Diệp Thành bảo: “Khi ngươi bế quan, đại quân của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân và các thế gia lớn đã ra chiến trường trước, đêm nay sẽ là trận chiến quyết định”.

“Con đã có giác ngộ này rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, trong mắt loé lên tia sắc bén.



Ầm! Ầm! Ầm!

Dưới màn đêm đen, vùng đất rộng lớn này không hề yên bình.

Nhìn từ xa, trên hư thiên có từng đạo thần hồng, mỗi đạo thần hồng là một người, mỗi người đều mặc áo giáp, người thì cưỡi mây đạp gió, người thì giẫm trên phi kiếm, người cưỡi linh thú, khí thế vô cùng hào hùng.

Bùm! Bùm!

Có lẽ vì quá nhiều người, khí thế quá mạnh nghiền ép khiến hư không liên tục nổ tung, từng đạo thần hồng giống như những ngôi sao sáng xẹt qua bầu trời, trong đêm đen cực kỳ nổi bật.

Động tĩnh lớn như vậy khiến cả Nam Sở sục sôi.

Tuy trời đã khuya nhưng tu sĩ tứ phương vẫn cảm nhận được, họ nhao nhao chạy tới, khi thấy biển người đông nghịt thì lại sợ hãi lùi về sau mấy chục nghìn trượng.
“Không ngờ Nam Sở còn có đội quân tu sĩ đông đến vậy”, nhìn đoàn người phía xa, ai cũng tái mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.