Chương trước
Chương sau
Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này hắn đã nằm thẳng chẳng trên mặt đất, khuôn mặt sưng vêu lên, hắn trợn tròn mắt, tức đến mức run rẩy toàn thân.

Không lâu sau đó hắn mới bưng mặt, lê bộ dạng lếch thếch lồm cồm bò dậy, “Long Gia, theo như thường lệ thì ngươi đã truyền âm đến trêu chọc ta rồi”.

Diệp Thành vừa xoa xoa khuôn mặt sưng vêu vừa lẩm bẩm.


Có điều lần này Thái Hư Cổ Long không hề truyền âm đến vì do bản thể Diệp Thành nên phần phân thân cuối cùng hắn để lại Chính Dương Tông đã tiêu tán, hắn đã hoàn toàn mất đi mối liên hệ với Thái Hư Cổ Long.

Có điều mặc dù Thái Hư Cổ Long không thể truyền âm nhưng đạo thân Tinh Thần của Diệp Thành vẫn có thể kết nối với hắn: “Lão đại, người đừng chơi như vậy chứ, lần trước ta chẳng phải đã nói rồi sao, lần này người định giết ta đấy à?”

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Diệp Thành ho hắng, hắn có thể cảm nhận được đạo thân Tinh Thần của mình cũng bị liên luỵ và bị trọng thương.

“Trước khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì phải nói với ta một câu chứ”, đạo thân Tinh Thần tức tối, “cũng may lần này ta ra ngoài đi dạo, nếu như đang đại chiến với người ta thì đã bị đánh thành một đống lâu rồi”.

“Đừng dài dòng nữa”, Diệp Thành mắng một câu rồi đổi chủ đề, “ta hỏi ngươi, ngươi có nghe tin tức gì từ sư phụ ta không?”

“Không có”, Diệp Tinh Thần lắc đầu, hỏi dò, “lão đại, người chắc chắn sư phụ của mình ở Bắc Sở chứ?”

“Ít nhất thì sư phụ không ở Nam Sở”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Vậy lão đại có nghĩ tới mấy ngày nay Nam Sở có động tĩnh lớn như vậy, cho dù sư phụ của người ở Bắc Sở thì cũng biết tin này từ lâu rồi không? Đã qua lâu như vậy mà không có tin tức gì, liệu có phải vị ấy đã…”

“Đừng nói hàm hồ, vương bài linh hồn của sư phụ vẫn còn nguyên”.

“Thế thì đúng là kì lạ”, đạo thân Tinh Thần bất giác gãi đầu.

“Tiếp tục tìm đi, việc của Nam Sở mấy ngày nay sẽ kết thúc, lúc đó ta sẽ đích thân đi Bắc Sở”, Diệp Thành lại lần nữa hít vào một hơi thật sâu, nói rồi hắn định ngắt liên hệ với đạo thân Tinh Thần.

“Đừng vội, ta còn có việc”.

“Việc quái gì thì nói mau lên đi”.

“Ta lại gặp một người dị thường, chính là người mà lần trước ta nói với lão đại, có thể bước một bước ra vặn dặm”, đạo thân Tinh Thần chậm rãi nói, “hàng nghìn kẻ mạnh vây bắt người này nhưng lại bị người này giết sạch, máu chảy thành sông, có điều đó chưa phải điểm quan trọng nhất”.

“Nói vào chuyện chính”, Diệp Thành tỏ vẻ khó chịu.

“Hắn còn biết Vạn Kiếm Triều Tông?”, nghe vậy, Diệp Thành chợt cau mày, đây là tuyệt kĩ độc môn mà hắn tự sáng tạo ra, cả Đại Sở chỉ có đạo thân Tinh Thần và Cơ Tuyết Băng biết.

“Ngươi chắc chắn là Vạn Kiếm Triều Tông chứ?”, sau hai ba giây, Diệp Thành mới hỏi dò.

“Ta là đạo thân của lão đại, thần thông của lão đại ta đều biết, tuyệt đối không thể nhìn nhầm, đó chính xác là Vạn Kiếm Triều Tông”, đạo thân Tinh Thần quả quyết,” vả lại Vạn Kiếm Triều Tông còn mạnh đến đáng kinh ngạc, uy lực trong mỗi thanh kiếm đều mạnh mẽ và có thể quy về làm một, chính là đại chiêu quần công, không tới mười giây người này đã có thể trảm diệt cả hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh”.

“Mười giây trảm diệt hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh?”, nghe vậy, cho dù là Diệp Thành thì cũng vô cùng kinh ngạc, đừng nói là hắn, đến cả Đao Hoàng cũng không thể làm được, đây là khả năng chiến đấu mạnh mẽ đến mức nào chứ?
“Người mạnh như vậy chắc chắn không thể không nổi danh ở Đại Sở”, ánh mắt Diệp Thành bất định, “lẽ nào trước ta cũng đã có người từng ngộ ra thần thông vạn kiếm vả lại khả năng còn hơn cả ta?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.