Chương trước
Chương sau
“Chắc chắn không có sai lầm”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.


“Có một tin tốt và một tin xấu”, Diệp Thành vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng mà thanh tao vang lên trong đại điện, giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp đi vào, chẳng phải chính là Hồng Trần Tuyết sao?

Thấy Hồng Trần Tuyết bước vào, Diệp Thành sờ chóp mũi, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng.

Dù vậy Hồng Trần Tuyết cũng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt như ăn thịt người, nếu không vì đông người thì với tính của bà, bà vẫn sẽ ấn Diệp Thành xuống đất cho hắn một trận nữa như tối qua.

“Nói tin xấu trước đi! Giữ lại tin tốt cho hồi hộp”, Chung Quy lên tiếng.

“Phệ Hồn tộc xuất thế rồi, cũng đã liên minh với Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết hít một hơi thật sâu.

“Liên minh với Thị Huyết Điện?”, Diệp Thành không khỏi cau mày, đây quả thực không phải tin tốt, bản thân Thị Huyết Điện đã rất mạnh, nếu không cũng không thể độc bá Bắc Sở, bây giờ lại liên minh với Phệ Hồn tộc, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt, muốn hạ gục chúng lại càng khó hơn.

“Một Phệ Hồn, một Thị Huyết, lão phu tính rồi, chưa biết chừng hai thế lực này là họ hàng xa”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu ra vẻ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi.

“Như ông nói, hai thế lực này đúng là có nguồn gốc sâu xa”, Thiên Tông Lão Tổ kinh nghiệm phong phú chậm rãi nói: “Thời cổ đại, bọn chúng hẳn là một nhánh, theo thời gian đổi thay mới dần dần truyền thừa thành hai nhánh là Phệ Hồn và Thị Huyết, lâu như vậy rồi chúng lại liên minh, rất khó giải quyết đấy!”

“Vậy tin tốt thì sao?”, phía lão tổ nhà họ Tô nhìn về Hồng Trần Tuyết.

“Tin tốt là có thế lực bí ẩn đang chống lại bọn chúng, thế lực và lai lịch cũng vô cùng sâu”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp: “Hiện tại có thể khẳng định là hậu duệ Thiên Long Thánh Tông do Nam Minh Ngọc Thu con gái của Huyền Hoàng chỉ huy”.

“Năm xưa Phệ Hồn tộc bị Huyền Hoàng trấn áp, Nam Minh Ngọc Thu phải thay Phụ Hoàng cô ấy thu dọn chiến trường à?”, Cổ Tam Thông vuốt râu.

“Dù thế nào thì đây cũng là tin tốt”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, có lẽ chúng ta có thể liên minh với Thiên Long Thánh Tông mà Nam Minh Ngọc Thu chỉ huy”.

“Tạm gác chuyện này qua một bên đã”, Diệp Thành cân nhắc: “Việc quan trọng nhất của chúng ta lúc này là trận chiến đêm nay, thời gian không còn nhiều nữa, phải đẩy nhanh tiến độ tiêu diệt Chính Dương và thống nhất Nam Sở”.

“Vậy chúng ta hành động thôi”, các trưởng lão hành động quyết đoán, lần lượt ra khỏi đại điện.

“Người vẫn ở lại trấn giữ Hằng Nhạc nhé”, trước khi đi, Diệp Thành ho khan một tiếng, nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Không cần dạy ta”, Hồng Trần Tuyết hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, phất áo xoay người biến mất trong đại điện, có lẽ vẫn còn tức chuyện tối qua.

“Đã nói là hiểu lầm rồi mà”, Diệp Thành lắc đầu rồi cũng ra theo.

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành bước vào hư không, bay đến Ngọc Nữ Phong.

Trùng hợp là Sở Linh, Bích Du và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng ở đây, dường như nhận được tin tức, ngay cả Hổ Oa và Tịch Nhan cũng có mặt, đặc biệt là Hổ Oa, cậu nhóc còn mặc áo giáp trông như một vị tướng quân trẻ tuổi, tư thế oai hùng phấn chấn.
“Xem ra mọi người còn sốt ruột hơn cả ta!”, Diệp Thành mỉm cười, khi nhìn Hổ Oa, ánh mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng yên tâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.