Từ chỗ Cơ Tuyết Băng quay về, Diệp Thành đi một mạch về Ngọc Nữ Các.
Trên đường đi, hắn vô thức nhìn vài phương hướng, Huyền Nữ, Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt đều đang khoanh chân ngồi trên vân đoàn, chỉ có Lạc Hi và Thượng Quan Ngọc Nhi lên giường đánh một giấc no say vả lại tư thế ngủ trông không ra sao.
Diệp Thành ho hắng, hắn đi tới Ngọc Nữ Các nhưng lại phát hiện nơi này đã thêm một lớp phong ấn.
“Thú vị đấy”, Diệp Thành trơ mắt thẫn thờ ngồi trong lầu các nhìn Sở Linh đang hấp thu linh khí.
“Ta đang bế quan, đừng làm phiền”, Sở Linh truyền âm từ thần thức, đến cả mắt cô cũng không mở, vả lại giọng còn không mấy vui vẻ.
“Lý do được đấy”, Diệp Thành chép miệng, hắn lắc đầu rời đi, nếu như là bình thường thì hắn sẽ không nói lời nào mà đạp cửa xông vào nhưng đêm nay lại khác, nếu cứ như thế thì cả Ngọc Nữ Phong sẽ vô cùng náo nhiệt.
“Có phải mình nên bỏ chút tâm sức không nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn dừng lại giữa khoảng không của Ngọc Nữ Phong.
Thế rồi Diệp Thành triệu gọi Tử Huyên ra ngoài.
Trạng thái của Tử Huyên lúc này là hình nộm, cô đứng đó như cây lao bất động, đôi mắt trống rỗng, thần thái đờ đẫn, kì lạ đó là cô lại tự động hấp thu ánh trăng.
“Tiền bối?”, Diệp Thành ghé tới, bàn tay khua khua tay trước mặt Tử Huyên, hi vọng có thể thức tỉnh được thần linh trong cơ thể của Tử Huyên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/623984/chuong-1794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.