Chương trước
Chương sau
“Đâu… Đâu phải ta nói đâu”, Diệp Thành giật giật khoé miệng.

“Còn không thừa nhận, chắc chắn trong lòng ngươi nghĩ như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Diệp Thành.

“Linh tinh, ta rất chung tình đấy”.


“Tin được ngươi mới lạ”.

“Tin hay không thì tuỳ”, Diệp Thành không đồng tình, biết bầu không khí trở nên kỳ quái, hắn bèn vội vàng chuyển chủ đề, hỏi Bích Du: “Tình trạng Phụ Hoàng cô thế nào rồi?”

“Đang bế quan”, Bích Du nhẹ giọng đáp, nhưng vệt ửng hồng trên mặt mãi vẫn chưa hết.

“Phụ Hoàng?”, nghe thấy hai chữ này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Bích Du.

“Bích Du tỷ tỷ, tỷ cũng là công chúa phàm trần sao?”, Tịch Nhan chớp đôi mắt to kinh ngạc nhìn Bích Du.

“Phụ Hoàng của cô ấy chính là Đao Hoàng trong truyền thuyết”, biết điều mọi người đang thắc mắc, Diệp Thành trả lời thay Bích Du luôn.

Lời của hắn khiến ánh mắt những người có mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Bích Du cũng thay đổi, nếu Diệp Thành không nói ra, không biết đến lúc nào họ mới biết bí mật này.

“Phụ Hoàng từng nói, chỉ là hư danh thôi”, thấy ánh mắt thảng thốt của mọi người, Bích Du khẽ mỉm cười.

“Không phải hư danh đâu”, Thượng Quan Ngọc Nhi cảm thán: “Quen Bích Du lâu như vậy mà ta cũng không biết Phụ Hoàng của muội là Đao Hoàng, doạ ta hết hồn!”

“Bây giờ biết cũng không muộn”.

“Mọi người cũng đã đến rồi, để ta giúp mọi người mở đan hải và thần hải!”, khi Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi nói chuyện, Diệp Thành đã triệu hồi tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và Đan Tổ Long Hồn, mục tiêu chính là Huyền Nữ và Lạc Hi.

“Đan hải và thần hải cũng mở được sao?”, Huyền Nữ và Lạc Hi sững sờ.

“Không gì là không thể”, Diệp Thành mỉm cười: “Ngồi xuống đi! Có thể sẽ rất đau đấy, tĩnh tâm nhé”.

Nghe vậy, tuy Lạc Hi và Huyền Nữ không tin lắm nhưng vẫn khoanh chân ngồi xuống, sau đó hít vào một hơi rồi nhắm mắt, tâm cảnh cũng đồng thời lắng xuống.

Lập tức, Đan Tổ Long Hồn, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân lần lượt tiến lên, mỗi người thi triển thần thông của mình, trên mặt Huyền Nữ và Lạc Hi hiện lên vẻ đau đớn, sắc mặt cũng thoáng chốc tái nhợt.

Bên này, Diệp Thành nhìn thoáng qua Huyền Nữ và Lạc Hi rồi lại đưa mắt nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt và Bích Du: “Trong cơ thể hai người đều có huyết mạch đặc biệt, thời gian này ở lại Hằng Nhạc Tông đi, tốt nhất đừng ra ngoài”.

“Đây cũng là lý do phụ thân bảo ta và Ngọc Nhi đến Hằng Nhạc”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ đáp.

“Cũng đúng, so với Thượng Quan thế gia thì Hằng Nhạc Tông vẫn khá an toàn”, Diệp Thành mỉm cười.

“Nếu không nhờ Độc Cô thúc thúc luôn ở bên cạnh thì e rằng ta đã bị bắt lâu rồi”, Bích Du tiết lộ bí mật: “Ta có thể cảm nhận được rõ ràng một thế lực nào đó đang theo dõi ta, nói chính xác hơn là theo dõi huyết mạch đặc biệt của ta, chỉ vì e ngại thực lực của Độc Cô Ngạo thúc thúc nên vẫn chưa ra tay thôi”.

“Vậy cẩn thận hơn đi!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện xảy ra với Cơ Tuyết Băng, vì mục đích nào đó mà Pháp Luân Vương thậm chí cả Thánh nữ của Chính Dương Tông cũng dám động vào, vậy còn điều gì ông ta không làm được nữa.

Hơn nữa đây mới chỉ là Pháp Luân Vương, cao thủ Huyết tộc Thượng Quan Hàn Nguyệt gặp phải năm xưa, cộng thêm như Bích Du nói, Đại Sở này thật sự không chỉ có một thế lực cổ đang thu thập huyết mạch đặc biệt, tuy hiện giờ vẫn chưa biết mục đích của chúng nhưng chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp.
“Ta hy vọng chúng ta có thể tham gia trận đại chiến với Thanh Vân Tông sắp tới”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.