Chương trước
Chương sau
“Chung Ly tiền bối, xin dừng bước”, Diệp Thành truyền âm cho Chung Ly.

Nghe vậy, Chung Ly dừng lại.

Chờ mọi người đi hết, Chung Ly mới nhìn Diệp Thành, cười hỏi: “Có phải có nhiệm vụ khác cho ta không?”


“Đúng rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười: “Tiền bối hãy chọn cao thủ mà người cho là đáng tin cậy. Một khi Thanh Vân khai chiến, chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh như chớp chiếm lấy chín phân điện lớn của Chính Dương Tông, còn phải bảo vệ hư không truyền tống trận ở đó nữa”.

“Tiến hành song song à?”, Chung Ly không khỏi mỉm cười.

“Đương nhiên phải tiến hành song song rồi”, Diệp Thành xoay khớp cổ: “Một khi bên Thanh Vân khai chiến, đồng nghĩa với việc chúng ta cũng khai chiến với Chính Dương Tông, sau hai trận chiến này Chính Dương Tông sẽ không còn tồn tại nữa”.

“Hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho ta”, Chung Ly lập tức vỗ ngực, sải bước rời đi.

Phù!

Sau khi Chung Ly đi, Diệp Thành mới thở ra một hơi dài, sau đó cũng đi ra ngoài.



Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy bốn bóng dáng xinh đẹp, hai người trong số đó là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt, các cô nương này chưa về gia tộc mà sống ở Ngọc Nữ Phong. Hai người còn lại một người ngây thơ sáng lạn như tinh linh, người còn lại lãnh đạm như băng.

Họ chẳng phải Lạc Hi và Huyền Nữ của Đan Thành sao?

“Mọi người đến lúc nào thế?”, Diệp Thành ngạc nhiên, cất bước đi tới.

“Diệp Thành sư huynh”, nhìn thấy Diệp Thành, Lạc Hi vừa nãy còn đang nói chuyện ríu rít với Thượng Quan Ngọc Nhi đã lập tức chạy tới, sà vào lòng hắn, hai mắt rưng rưng.

“Muội tưởng huynh đã chết rồi chứ?”, Lạc Hi khóc nức nở, từ sau khi Diệp Thành giả chết đến nay, đây là lần đầu tiên cô bé được ở gần hắn đến thế, dường như đã cách cả một đời.

“Ta… Ta vẫn sống khoẻ mạnh”, mặt Diệp Thành đỏ bừng, có lẽ là Lạc Hi ôm quá chặt nên hắn không thở nổi.

“Hoa hoa công tử”, Thượng Quan Ngọc Nhi hung dữ lườm Diệp Thành, trong không khí nồng nặc mùi ghen, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ ở bên cạnh cũng không được tự nhiên lắm.

“Sư phụ, lại có thêm sư nương nữa ạ?”, khi bầu không khí đang gượng gạo thì một giọng nói lanh lảnh vang lên, Tịch Nhan nhảy nhót tung tăng chạy tới, theo sau còn có một nữ tử áo xanh, đó chẳng phải Bích Du sao?

“Tịch Nhan, đừng… đừng đùa”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn Bích Du và Tịch Nhan đang tới rồi lại nhìn Huyền Nữ và hai tỷ muội nhà Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn thực sự nghi ngờ có phải họ đã bàn bạc trước với nhau rồi không.

“Đã lâu không gặp”, Bích Du lịch sự chào hỏi Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ, dường như đều là người quen cũ, chào hỏi cho đúng lễ nghi, nhưng khi thấy Lạc Hi đang ôm Diệp Thành, vẻ mặt cô ta cũng trở nên rất lạ.

“Ngọc Nữ Phong đã lâu không đông vui thế này rồi”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Sở Linh bước ra từ Ngọc Nữ Các, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.

“Đúng là rất đông vui”, Diệp Thành cười ngượng ngùng.

“Con còn chuẩn bị một chiếc giường lớn rồi đây”, Tịch Nhan cười hì hì, lấy một chiếc giường cỡ mười trượng ra, hơn nữa còn là giường sắt, lúc tiếp đất còn phát ra tiếng ‘coong coong’.
“…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.