Chương trước
Chương sau

“Long gia, ngươi có phát hiện ra…”, Diệp Thành truyền âm cho Thái Hư Cổ Long.

“Huyết mạch của cổ tộc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng như biết Diệp Thành đang nói tới điều gì.


“Trước đây ta chưa từng nhận ra, hiện giờ được gặp quả nhiên khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Có lẽ là chưa thức tỉnh, hoặc có thể đến cả bản thân cô ta cũng không biết huyết mạch trong người mình đặc biệt”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “tìm thời gian nào giúp cô ta thức tỉnh huyết mạch, đợi ta ra ngoài sẽ đích thân dạy cô ta triệu hoan thuật của cổ tộc”.

“Nhân tài, Hằng Nhạc Tông lại có thêm nhân tài rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “ta phải sắp xếp thời gian đi kiểm tra một lượt, biết đâu còn có thể tìm được huyết mạch đặc thù tiềm ẩn”.

Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa di chuyển về Ngọc Nữ Phong.

Ập vào mắt hắn là hai bóng hình xinh đẹp, một người ngây thơ lãng mạn giống như một tiểu tinh linh, một người điềm tĩnh vô cùng, trông như một mĩ nhân được tạc từ băng, quan trọng nhất đó là cả hai người trông có phần giống nhau.

Nhìn hai người, Diệp Thành thẫn thờ vì cả hai người này chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt của nhà họ Thượng Quan ở Đông Nhạc.

“Sư phụ”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Tịch Nhan không biết chạy từ đâu ra.

“Về…về rồi à?”, Diệp Thành vô thức xoa mũi vì Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng đã nhìn về bên này, cả ba người nhìn nhau, cảnh tượng lúc này vô cùng gượng gạo.

Đối với Thượng Quan Ngọc Nhi, lần trước khi ở nhà Thượng Quan quả thực là hiểu nhầm, vì cơ duyên trùng hợp nên đạo thân của hắn đã thấy hết cơ thể của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến bản tôn như hắn gặp phải nghiệp.

Còn Thượng Quan Ngọc Nhi, Diệp Thành cũng chẳng biết phải giải thích thế nào vì đêm hôm đó, lời nói đó không phải do hắn nói mà là Thái Hư Cổ Long nói, thế rồi hắn phải gánh tội thay.

Hện giờ gặp được cả hai tỷ muội này ở Ngọc Nữ Phong, cảnh tượng không gượng gạo mới lạ.

Có điều, mặc dù hắn kinh ngạc nhưng lại không tỏ ra bên ngoài, Truyền Tống Trận kết nối giữa nhà họ Thượng Quan ở Đông Nhạc và Hằng Nhạc Tông đã được đả thông, bọn họ muốn tới đây thì cùng lắm không tới một canh giờ.

“Hai…hai vị, thật trùng hợp”, cảnh tượng gượng gạo cuối cùng cũng bị tiếng cười trừ của Diệp Thành phá vỡ.

“Không trùng hợp tí nào cả”, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thành, còn Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên vẫn nền nã như trước, đặc biệt, cứ nghĩ tới câu nói đêm hôm đó mà vẻ mặt cô càng không thể tự nhiên nổi.

“Sư phụ, hai vị sư mẫu này tặng cho con rất nhiều đồ hay ho”, khi cả ba người còn đang thẫn thờ thì Tịch Nhan ở bên ngây thơ nói ra một câu.

“Sư…sư mẫu?”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, nhưng thấy Tịch Nhan chớp mắt với mình, đồ đệ bảo bối của ta ơi, giúp sư phụ tán gái không cần thiết phải thẳng thắn vậy chứ? Lẽ nào con không biết sư tổ của con cũng ở trên đỉnh núi này sao? Nếu như làm không tốt thì sư phụ của con rất có thể bại liệt nữa người đấy.

“Tịch Nhan, đừng nói bừa”, Thượng Quan Ngọc Nhi đã lôi Tịch Nhan tới.
“Sư mẫu đừng ngại, sư phụ con nói rồi, sẽ có ngày rước người về mà”, Tịch Nhan toét miệng cười, “còn Hàn Nguyệt sư mẫu nữa, tới lúc đó rước cả hai người”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.