Chương trước
Chương sau
“Ngay cả ông cũng còn kiêng kỵ như vậy, bị mắc kẹt ở đó hàng trăm năm suýt chết, vậy thung lũng tối đó thật sự rất đáng sợ”, Độc Cô Ngạo trầm tư.

“Hèn gì bao nhiêu năm như vậy cũng không tìm thấy huynh”, lão già Gia Cát Vũ không khỏi vuốt râu.

“Thật là”, Diệp Thành thở dài: “Tiền bối mất tích cả trăm năm, người ở Đại Sở còn tưởng người đã hoá đạo rồi chứ, nếu người tái xuất Đại Sở, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ”.


“Hư danh mà thôi”, Đao Hoàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay.

“Nhưng ta phát hiện một chuyện rất thú vị ở thung lũng tối”, sau khi phất tay, Đao Hoàng lại bất giác xoa tay.

“Phụ Hoàng, có chuyện gì thú vị vậy ạ?”, Bích Du nhanh nhảu hỏi.

“Hình như thung lũng tối được kết nối với một nơi không xác định”, Đao Hoàng sờ cằm, không chắc chắn lắm: “Ta có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức không thuộc về Đại Sở, là khí tức từ nơi không rõ đó, nó rất dồi dào. Quan trọng nhất là có một khoảnh khắc ta hít luồng khí tức ấy vào và cảm thấy tu vi dường như có dao động, gần đột phá được cảnh giới Thiên”.

“Lợi hại vậy!”, lão già Gia Cát Vũ kinh ngạc.

“Chỉ hít vào một luồng khí tức đó thôi mà đã gần đột phá được cảnh giới Thiên, vậy thì kỳ lạ thật!”, Diệp Thành sờ cằm suy tư.

“Đáng tiếc”, Đao Hoàng lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thung lũng tối đầy rẫy nguy hiểm, khoảnh khắc dao động ấy biến mất trong nháy mắt, dù muốn tìm lại cơ hội đột phá nhưng tìm thế nào cũng không thấy”.

“Chuyện thế này tuỳ duyên thôi, không thể cưỡng ép được, huynh trưởng đừng để tâm”, Phục Linh cười an ủi.

“Dù thế nào, ta vẫn còn sống, còn sống là còn hy vọng”, Đao Hoàng không quá quan tâm, vẫn cười rất thoải mái.



“Nếu huynh đã về thì chúng ta phải giải quyết ân oán với một số người từ một trăm năm trước thôi”, Độc Cô Ngạo nhấp một ngụm rượu, lời nói đầy ẩn ý sâu xa.

Nói đến những người đó, Diệp Thành và Bích Du đều cau mày, mà trong mắt Gia Cát Vũ và Phục Linh lại loé lên tia lạnh lẽo.

“Đương nhiên phải giải quyết rồi”, Đao Hoàng hừ lạnh một tiếng, khí thế ngông cuồng lộ ra.

“Còn nữa…”, Độc Cô Ngạo xoay ly rượu, chậm rãi nói: “Đại Sở ngày nay không bằng trước kia, những kẻ địch mạch từ thời cửu Hoàng của Đại Sở lần lượt xuất hiện, những cao thủ cổ đại kia ai cũng ở cấp bậc như một vị vương, sức chiến đấu của chúng không hề kém ”.

“Còn có chuyện này sao?”, Đao Hoàng nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia âm u không rõ.

“Không chỉ có bọn chúng”, Diệp Thành trầm tư: “Rất nhiều hậu duệ của cửu Hoàng Đại Sở cũng đã giải trừ phong ấn, con đã gặp Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu con gái của Huyền Hoàng, công chúa Đại Sở Hoàng Yên của Hoàng tộc Đại Sở cũng đã xuất thế, còn có Chu Thiên Dật con trai của Đông Hoàng nghe nói cũng đã giải trừ phong ấn, hậu duệ của các vị Hoàng đế khác có lẽ cũng đang lần lượt xuất thế”.

“Xem ra thời đại này không bình thường được rồi”, Đao Hoàng khẽ nhíu mày: “Nhiều thế lực cổ tự phong ấn lần lượt giải trừ phong ấn, lẽ nào Đại Sở sắp xảy ra chuyện lớn gì sao?”

“Chúng ta không sợ”, lão già Gia Cát Vũ chẳng hề có áp lực: “Huynh về rồi, chúng ta còn sợ cái gì nữa!”




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.