“Ngay cả ông cũng còn kiêng kỵ như vậy, bị mắc kẹt ở đó hàng trăm năm suýt chết, vậy thung lũng tối đó thật sự rất đáng sợ”, Độc Cô Ngạo trầm tư.
“Hèn gì bao nhiêu năm như vậy cũng không tìm thấy huynh”, lão già Gia Cát Vũ không khỏi vuốt râu.
“Thật là”, Diệp Thành thở dài: “Tiền bối mất tích cả trăm năm, người ở Đại Sở còn tưởng người đã hoá đạo rồi chứ, nếu người tái xuất Đại Sở, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ”.
“Hư danh mà thôi”, Đao Hoàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay.
“Nhưng ta phát hiện một chuyện rất thú vị ở thung lũng tối”, sau khi phất tay, Đao Hoàng lại bất giác xoa tay.
“Phụ Hoàng, có chuyện gì thú vị vậy ạ?”, Bích Du nhanh nhảu hỏi.
“Hình như thung lũng tối được kết nối với một nơi không xác định”, Đao Hoàng sờ cằm, không chắc chắn lắm: “Ta có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức không thuộc về Đại Sở, là khí tức từ nơi không rõ đó, nó rất dồi dào. Quan trọng nhất là có một khoảnh khắc ta hít luồng khí tức ấy vào và cảm thấy tu vi dường như có dao động, gần đột phá được cảnh giới Thiên”.
“Lợi hại vậy!”, lão già Gia Cát Vũ kinh ngạc.
“Chỉ hít vào một luồng khí tức đó thôi mà đã gần đột phá được cảnh giới Thiên, vậy thì kỳ lạ thật!”, Diệp Thành sờ cằm suy tư.
“Đáng tiếc”, Đao Hoàng lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thung lũng tối đầy rẫy nguy hiểm, khoảnh khắc dao động ấy biến mất trong nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/623958/chuong-1768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.