Chương trước
Chương sau
“Thật mạnh!”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời, trong lòng không bình tĩnh nổi.

Hai ngày nay hắn thật sự bị sốc, đầu tiên là Đan Ma, sau đó là Pháp Luân Vương, đều là những kẻ tàn nhẫn vô địch thiên hạ, so với họ, sức chiến đấu mà hắn tự hào chẳng đáng là gì.

“Chỉ cách ba cảnh giới nhỏ nhưng sức chiến đấu lại chênh lệch lớn đến thế”, Diệp Thành tự lẩm bẩm, nhìn thấy kẻ mạnh chân chính hắn mới phát hiện những gì mình từng thấy chỉ là giọt nước trong đại dương.

Ầm! Ầm! Ầm!


Khi hắn còn đang cảm khái thì Pháp Luân Vương, Độc Cô Ngạo và Tử Huyên trên trời lần lượt rơi xuống khỏi hư không, đập tan ba ngọn núi lớn thành mảnh vụn.

Trận chiến này bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng chóng, tuy chỉ chiến đấu trong thời gian ngắn nhưng ba người đều bị thương nặng, Pháp Luân Vương còn đỡ, bởi khả năng hồi phục của ông ta rất bá đạo. Mà Độc Cô Ngạo và Tử Huyên thì khá thảm, nhất là Độc Cô Ngạo, người ông ta đẫm máu tươi.

“Một ngày nào đó ta sẽ quay lại tìm các ngươi tính sổ”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, chầm chậm bước đi trong bóng đêm, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành, đôi mắt màu tím loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Phụt!

Pháp Luân Vương vừa biến mất, Độc Cô Ngạo loạng choạng phun ra một ngụm máu.

Còn Tử Huyên thì đứng thẳng tắp ở đó như một cây lao, cô đã trở lại trạng thái của hình nộm, cơ thể mỏng manh bị đánh biến dạng, rất nhiều vết thương không thể chữa lành, cô cũng đã bị thương rất nhiều.

Tiền bối!

Diệp Thành vội vàng chạy tới, bóp vỡ một viên đan dược truyền vào cơ thể Độc Cô Ngạo, nếu hôm nay Độc Cô Ngạo không tới kịp thì có lẽ lúc này hắn đã bị Pháp Luân Vương bắt đi rồi.

“Đi!”, Độc Cô Ngạo xé mở không gian, một tay túm lấy Diệp Thành rồi biến mất ngay lập tức.

Sau khi ba người rời đi, không gian bị bóp méo, ba người mặc áo choàng đen xuất hiện trên hư không, một chàng thanh niên mặc áo giáp, một ông già tóc trắng và một nữ tử áo tím.

“Tới muộn rồi”, nữ tử áo tím cau mày nhìn mặt đất lộn xộn bên dưới.

“Thiếu chủ, là ông ta sao?”, ông già tóc trắng nhìn thanh niên mặc áo giáp.

“Khả năng cao là Pháp Luân Vương”, thanh niên mặc áo giáp hít sâu một hơi, ánh sáng sắc bén xẹt qua đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao.

“Năm đó Chiến Vương điện hạ đã chặt được đầu của ông ta, không ngờ ông ta vẫn còn sống”, vẻ mặt nữ tử áo tím cực kỳ nghiêm nghị.

“Đi thôi! Về tổ địa”, thanh niên mặc áo giáp quay đi trước tiên: “Nếu trước lúc qua đời Phụ Vương đã tính được Pháp Luân Vương có thể sống lại, vậy chắc chắn cũng sẽ để lại cách khống chế ông ta”.



Khi trời gần sáng, Độc Cô Ngạo dẫn Diệp Thành tới một sơn cốc đầy hoa tươi.

Vạn Hoa Cốc?

Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng như thể nhận ra đây là nơi nào vậy, đây chẳng phải là Vạn Hoa Cốc mà trước đây Gia Cát Vũ tiền bối đưa hắn tới sao? Lần đó hắn còn giúp Phục Linh tiền bối luyện hoá vu chú mà.

“Tiền bối, rốt cục làm thế nào mà người tìm được con vậy?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn khắp nơi rồi lại nhìn Độc Cô Ngạo.

Đi cả chặng đường, hắn không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần nhưng Độc Cô Ngạo vẫn lặng thinh khiến Diệp Thành cảm thấy ái ngại.

“Trên người ngươi có ấn pháp của ta”, Độc Cô Ngạo vừa đi xuyên vào biển hoa tuyệt đẹp vừa lãnh đạm lên tiếng.

“Ấn pháp?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn khắp người mình, nếu không phải Độc Cô Ngạo nói ra thì hắn cũng không biết còn có chuyện này, vả lại cho tới bây giờ hắn cũng không tìm ra ấn pháp ở đâu.

“Ấn pháp đó chỉ có thể dùng một lần”, giống như biết trước thắc mắc của Diệp Thành nên Độc Cô Ngạo mới nói ra lý do.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.