“Đôi khi ta tự hỏi nếu chúng ta không phải tu sĩ mà là phàm nhân, liệu chúng ta có sống tự tại, tiêu dao hơn không?”, cuối cùng Cơ Tuyết Băng cũng lên tiếng, đôi mắt đẹp hơi mơ hồ mang theo chút khát khao.
“Mệt mỏi con đường này rồi à?”, Diệp Thành nghiêng đầu cười.
“Đúng, ta mệt rồi”, trông Cơ Tuyết Băng có vẻ buồn bã, mông lung: “Ta chưa bao giờ căm ghét thế giới này như bây giờ, sống lâu khiến ký ức bị phai nhạt, thế đạo dơ bẩn khiến con đường này trở nên buồn bã hiu quạnh. Ta rất muốn về nhà, muốn tiêu tán hết tu vi để làm người phàm. Nhưng nhà ở đâu, trong đầu ta đã không còn nhớ về mái ấm đó nữa rồi…”
Cơ Tuyết Băng nói mãi nói mãi, đôi mắt dần nhoà đi, hơi nước dần ngưng tụ thành sương dưới ánh trăng.
Giờ phút này, cô ta không còn là Huyền Linh Chi Thể cao ngạo xa cách nữa, mà giống như một nữ tử yếu đuối, đôi mắt ngấn lệ, mịt mờ, cơ thể run rẩy trong đêm đen.
Thấy thế, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn thật sự có chút không đành lòng kéo cô ta vào thế giới hỗn loạn này nữa.
“Thôi, không cần báo đáp nữa đâu”, Diệp Thành phất tay, đứng bật dậy.
“Diệp Thành”, phía sau vang lên tiếng gọi của Cơ Tuyết Băng, không hiểu sao khi gọi cái tên này lần nữa, nước mắt cô ta lại không kìm được tuôn rơi.
“Có thể tháo mặt nạ không? Ta muốn được nhìn thấy mặt huynh”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành với ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/623940/chuong-1750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.