Chương trước
Chương sau
Rất lãng phí! Diệp Thành cúi đầu bĩu môi, uống hết mấy viên Thiên Tịch Đan, có thể không lãng phí sao?

Đương nhiên hắn sẽ không nói ra những lời này, phần nhiều là hắn cảm thấy tiếc nuối. Bao nhiêu người đều đã uống Thiên Tịch Đan, mà trong tay hắn chỉ có nửa viên, khiến hắn có cảm giác khó nói thành lời.


“Con về Hằng Nhạc trước đây”, cuối cùng Diệp Thành lắc đầu chuẩn bị đi.

“Không đợi Lạc Hi xuất quan à?’, Đan Thần cười ôn hoà: “Sau khi con chết, cô nhóc đó buồn lắm”.

“Khi nào tiêu diệt được Chính Dương Tông, con sẽ trở lại”, Diệp Thành cười tươi rồi bước vào hư thiên, lao vút qua bầu trời như một đạo thần hồng.

“Ta thật sự già rồi!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Đan Thần buồn bã nói.

“Sư tôn”, chẳng mấy chốc, Huyền Nữ mặc đồ trắng bước tới, miệng gọi sư tôn nhưng mắt lại nhìn theo bóng lưng Diệp Thành, cho đến khi Diệp Thành biến mất khỏi tầm mắt, cô ta vẫn ngơ ngác nhìn theo.

Thấy Huyền Nữ như vậy, Đan Thần không khỏi nở nụ cười: “Xem ra sức hấp dẫn của tiểu tử kia quả thật không nhỏ!”

Nghe vậy Huyền Nữ mới như bừng tỉnh, vội vàng dời tầm mắt, gò má thoáng ửng hồng, nhưng vẻ ngưỡng mộ trong mắt cô ta còn xen lẫn sự tự giễu.

“Vi sư đã quyết định để hắn làm thành chủ của Đan Thành đời tiếp theo rồi”, Đan Thần khẽ vuốt râu: “Huyền Nữ à, đừng trách sư tôn nhé”.

“Huynh ấy là Đan Thánh, không ai thích hợp làm thành chủ Đan Thành hơn huynh ấy cả”, Huyền Nữ mỉm cười thoải mái, không chút để bụng: “Sư tôn yên tâm, Huyền Nữ sẽ dốc hết sức giúp đỡ huynh ấy, để Đan Thành lại được vinh quang như trước đây…”

“Con có thể nghĩ vậy, vi sư rất mừng”.

Bên này, Diệp Thành đã ra khỏi Đan phủ, hắn lại đeo mặt nạ lên.



Trên đường lớn vẫn người đông tấp nập, vì Đan Thành gây ra động tĩnh lớn nên mọi người đều lo lắng. Đây là Đan Thành, nếu Đan Thành muốn đối phó với họ thì họ cũng không có khả năng phản kháng.

“Sao lại bắt ta, dựa vào đâu mà bắt ta chứ?”, dọc đường đi, Diệp Thành liên tục nghe thấy những âm thanh như này.

Như Đan Thần nói, Đan Thành đang thanh trừng các thế lực khác, mà người của những thế lực như Thị Huyết Điện chính là đối tượng bị nhắm đến hàng đầu, những thế lực khác đương nhiên không nằm trong phạm vi này.

“Đan Thành, tốt lắm”, thu hồi tầm mắt, Diệp Thành hít sâu một hơi, bất giác đẩy nhanh tốc độ.

“Tiểu hữu, xin dừng bước, có thể vào lầu các nói chuyện không?”, ngay sau đó, một giọng nói được truyền âm đến thần hải của Diệp Thành.

Nghe vậy, Diệp Thành khẽ cau mày, vô thức nhìn sang một bên, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở một cửa hàng, trên tấm bảng của cửa hàng có khắc ba chữ lớn rất đẹp: Phượng Hoàng Các.

Nhìn ba chữ này, Diệp Thành nhướng mày.
Hắn rất quen thuộc với nơi này, đây chẳng phải nơi hắn mua Tiên Nghê Thường bảy màu và Phượng Nghê Thường bảy màu cho Sở Huyên và Sở Linh sao? Chủ cửa hàng cũng rất tốt, còn tặng hắn hai cây trâm Phượng Ngọc Châu, nhưng hai bộ nghê thường ấy quả thực đã khiến hắn tốn mấy trăm nghìn linh thạch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.