Chương trước
Chương sau
Cái tên của Phượng Hoàng Sơn khá kỳ diệu, tương truyền từ thời xa xưa có người từng thấy Phượng Hoàng Phượng Vũ Cửu Thiên trùng sinh niết bàn ở đây, Phượng Hoàng Sơn cũng được đặt tên theo đó.

Đạo thân, hiện!


Diệp Thành chuyển ý niệm, gọi tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ra, hai đạo thân lập tức trốn vào không gian hư vô, biến mất trong nháy mắt, đi về một hướng theo mệnh lệnh của hắn.

“Ngươi...”, phía Đan Thần ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, không biết hắn đang làm gì.

“Con tự có kế hoạch của mình”, Diệp Thành cười tự tin: “Còn nữa, sau khi đến mọi người đừng hành động, để con giải quyết, đây là nghề của con rồi”.

Nói xong Diệp Thành giẫm lên hư không, bay thẳng lên đỉnh núi cao nhất của Phượng Hoàng Sơn.

Phía sau, nhóm Đan Thần không rõ nhưng vẫn đi theo, hơn nữa đều không dám hành động hấp tấp theo lời Diệp Thành nói, bởi vì chuyện bắt cóc đòi tiền chuộc này họ thực sự không thuần thục bằng hắn.

Không lâu sau, mọi người đáp xuống một đỉnh núi.

Vừa đáp xuống, họ đã nhìn thấy một người mặc áo choàng đen ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn cách đó không xa, bên cạnh người đó là một bóng dáng xinh đẹp nhưng đang trong trạng thái phong ấn, không cần nói cũng biết, đó chính là Huyền Nữ.

“Quả nhiên là phân thân, dùng bí thuật kết nối sự sống với Huyền Nữ”, Diệp Thành hơi nheo mắt, từ xa nhìn thấy người mặc đồ đen, vừa liếc qua đã biết chỉ là phân thân chứ không phải bản thể. Hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, tìm thấy dây xích phù văn vô hình trên người Huyền Nữ và người áo đen, cũng có nghĩa là nếu người mặc đồ đen chết thì Huyền Nữ cũng sẽ chôn cùng với người đó, đây là cách mà bọn bắt cóc hay sử dụng.

“Diệp Thành?”, Huyền Nữ đang bị phong ấn ở nơi xa vừa nhìn đã thấy Diệp Thành, tuy cô ta không nói được nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ Diệp Thành cũng tới đây cứu mình cùng nhóm Đan Thần, trong lòng cô ta có một dòng nước ấm áp chảy qua.

“Ngươi là ai?”, khi Diệp Thành và Huyền Nữ đang tự nói thầm trong lòng thì một trưởng lão của Đan Thành có tính tình nóng nảy đã giận dữ quát lên, khí thế mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, nói xong ông ta định lao tới luôn.



“Trưởng lão, người làm như vậy sẽ hại chết Huyền Nữ đấy”, Diệp Thành lập tức chặn trưởng lão kia lại rồi truyền âm, nói: “Đó là phân thân, dùng bí thuật trói buộc với sinh mạng của Huyền Nữ, nếu như phân thân đó chết thì Huyền Nữ cũng mất mạng”.

“Đúng là khốn khiếp”, trưởng lão kia hắng giọng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế đứng nguyên tại chỗ.

“Thứ mà ta muốn đâu?”, trên tảng đá, người mặc y phục đen trừng mắt, giọng nói tử tịch không mang theo bất cứ cảm xúc nào, như thể đó chỉ là một thi thể vậy.

“Đương nhiên mang tới rồi”, Diệp Thành lật tay lấy ra Huyền Nữ Thần Thạch, “Vạn Đan Bảo Điển mà ngươi cần bị phong ấn bên trong này, chúng ta rất có thành ý, thả người đi”.

“Thả người?”, kẻ mặc y phục đen bật cười để lộ ra hàm răng trắng, “ngươi nói phải là phải, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”

“Không thì ngươi tới kiểm tra xem?”, Diệp Thành cứ thế đặt Huyền Nữ Thần Thạch trong tay và giơ cao lên.
“Ném qua đây”, kẻ mắc y phục đen lên tiếng: “Nếu như là hàng thật thì ta đương nhiên sẽ thả người”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.