Chương trước
Chương sau
“Chạy? Còn dám chạy?”, tiếp đó, giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ khiến cả Hằng Nhạc Tông vừa yên ắng lại lần nữa náo nhiệt hơn hẳn.

“Sư phụ, tối nay người ôm con ngủ nhé?”, phía này, Tịch Nhan không vì sự việc của Tiểu Linh Oa và Long Nhất, Long Ngũ mà phân tán tư tưởng, cô chớp mắt nhìn Diệp Thành.

Nghe vậy, Diệp Thành ngẩng cái mặt đang sưng vêu lên, nhìn Tịch Nhan trước mặt từ đầu tới chân.


“Con có thể trở thành người trưởng thành giống sư tổ”, Tịch Nhan cười khúc khích: “Con cũng là nữ nhân, sư tổ có gì con có nấy”.

“Tịch Nhan à, con còn nhỏ, có những chuyện con vẫn chưa thể hiểu được đâu”, Diệp Thành ho hắng, “chuyện tình yêu rất kì diệu, còn mấy chuyện giữa nam nhân và nữ nhân cũng rất khó có thể nói rõ ràng được”.

“Sư phụ, con đều hiểu cả”, Tịch Nhan nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức nghiêm túc, “Hùng Nhị sư thúc nói rồi, nếu như người rất muốn lên giường cùng một nam nhân khác thì chứng tỏ người đã thích người đó lắm rồi”.

Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day trán, miệng thầm mắng chửi: “Tên Hùng Nhị chết tiệt, ta nói mà, sao lần này Tịch Nhan quay lại lại như trở thành một người khác, hoá ra là do ngươi dạy hư con bé, mẹ kiếp”.

“Sư phụ, Tịch Nhan muốn lên giường cùng với người”, phía này, Tịch Nhan vẫn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt long lanh, khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt thuần khiết không hề có ý trêu đùa.

“Cái…cái này, hay là thôi bỏ đi”, Diệp Thành cười ái ngại.

“Vì sao”.

“Vì…vì ta sợ sư tổ của con giết chết ta mất”.



Đêm khuya, Diệp Thành vào trong mật thất trong động phủ sau đó lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Tiếp đó, kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu lần lượt được hắn lấy ra cho vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. Hiện giờ luồng khí hỗn độn đã được luyện hoá, dùng khí hỗn độn luyện hoá binh khí nhất định có thể tạo ra thần binh cái thế.

“Đừng lười biếng nữa”, Diệp Thành vỗ thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân

Cả hai tên này vẫn ngoan ngoãn như trước, nhận được mệnh lệnh của Diệp Thành thì lập tức đứng hai bên của Hỗn Độn Thần Đỉnh, điều khiển luồng khí hỗn độn để lyện hoá kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu.

“So với đạo thân Tinh Thần thì hai ngươi ngoan ngoãn hơn nhiều”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng tán thưởng.

“Lão đại”, Diệp Thành vừa dứt lời, đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi truyền âm về.

“Gì thế?”, Diệp Thành đáp lời không mấy dễ chịu.

“Ta trúng đạo thương rồi”.

“Đạo thương?”, Diệp Thành nhướng mày, thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân và nhìn thấy được tình hình phía đạo thân Tinh Thần, hắn đang ủ rũ đứng trong khu rừng sâu, toàn thân thảm hại, mặt mày sưng phồng, xem ra hai ngày nay tên này bị kẻ mạnh của Thị Huyết Điện truy đuổi liên tục.

“Ra vẻ lắm cơ mà”, nhìn đạo thương trên linh hồn của đạo thân, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi.
“Lão đại nói gì thế chứ, ta ra vẻ vẫn tốt lắm mà”, đạo thân Tinh Thần vẫn thản nhiên như thường, “người của Thị Huyết Điện đông như vậy nhưng không thể bắt được ta mà”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.