Chương trước
Chương sau
“Vậy còn được”, Diệp Thành tìm một vị trí ngồi xuống rồi lại hỏi tiếp: “Vậy phía căn cứ chính của Viêm Hoàng ở Bắc Sở thế nào rồi? Chẳng phải trước đó nói rằng Thị Huyết Điện chuẩn bị cuộc đại tấn công sao?”

“Chỉ là khua chiêng gõ trống vậy thôi, sát phạt được nửa đường lại rút về”, Hồng Trần Tuyết nhàn nhã lên tiếng: “Có lẽ là nội bộ Thị Huyết Điện có vấn đề, Nhân Hoàng vẫn đang điều tra, chuyện này cần thêm chút thời gian”.


“Không sao là tốt”.

“Ngươi bế quan vài ngày, Tây Lăng Ba Thục, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và Hắc Long Đảo đều phái người tới, chúng ta đã đạt được liên minh rồi”, Chung Giang lên tiếng, “còn Hoàng Tộc của Đại Sở đến giờ vẫn chưa có tin tức. Thông tin vừa báo về cho thấy Âu Dương Thế Gia, Nam Cung Thế Gia và Mộ Vân Thế Gia đã cử người đi, tất cả đều đang trên đường rồi”.

“Đại Sở Huyền Tộc hiện giờ chưa phái người tới cũng là chuyện trong dự đoán”, Diệp Thành xoa cằm, “hai nhà kết liên minh chỉ là vấn đề về thời gian”.

“Thực lực hiện giờ của chúng ta đã mạnh hơn rất nhiều, có thể khai chiến trực diện với Chính Dương Tông rồi”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu, “nếu theo tiểu bối nói, Nam Sở thống nhất sớm một ngày sẽ bớt thêm chút biến cố”.

“Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao?”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngón tay gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu, “lần này và lần trước không giống nhau, đây chính là trận chiến dai dẳng khó đánh nhất. Nếu như Chính Dương Tông ngoan cố đối đầu thì chúng ta nhất định sẽ tổn thất nặng nề, huống hồ phía Thanh Vân Tông chúng ta còn phải cho Chu Ngạo thêm thời gian để kiểm soát toàn bộ tông môn”.

“Ta cho rằng làm theo cách cũ sẽ rất hay”, Chung Giang khẽ vuốt râu: “giống như Thanh Vân, dẫn dụ chín lão tổ của Chính Dương Tông ra ngoài sau đó trà trộn vào Chính Dương Tông, so với khai chiến chính diện thì ta nghiêng về cách đánh này hơn”.

“Cũng vẫn không được”, Diệp Thành lắc đầu, “trận chiến với Chính Khí Điện chúng ta đã đánh rắn động cỏ, lại thêm mạng lưới tình báo của bọn họ đã bị diệt tận gốc, tông môn Chính Dương Tông và chín phân điện của Chính Dương Tông hiện giờ có lẽ đã vào trạng thái phòng bị, muốn dụ bọn họ ra ngoài về cơ bản là không thể, vả lại căn cứ theo tin tình báo thì Chính Dương Tông còn có một sự tồn tại khủng khiếp, mạnh hơn tất cả những người có mặt ở đây, quan trọng hơn cả đó là chúng ta còn chưa từng gặp người này, chỉ cần không thận trọng thì nhất định sẽ chuốc hoạ thương vong”.

“Sự tồn tại vô cùng khủng khiếp?”, nghe Diệp Thành nói câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây bảo gồm Thiên Tông Lão Tổ mạnh nhất cũng bất giác cau mày.

“Không hề thua kém Đao Hoàng”, Diệp Thành khẽ gật đầu không hề có ý đùa.

Nghe hắn nói vậy, bầu không khí bên trong đại điện chợt nặng nề hơn hẳn, đến cả Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang nằm thườn trên mặt đất cũng giật mình nhảy dựng lên, thấy sắc mặt trịnh trọng đó của Diệp Thành, bọn họ cau mày sâu hơn.

Đao Hoàng, đó là Đao Hoàng đấy, mà khả năng chiến đấu không thua kém Đao Hoàng thì mạnh thế nào chứ? Đó đâu phải là người mà bọn họ có thể so sánh. Mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khoảng cách lại khác xa một trời một vực.

“Tin tức của ngươi có đáng tin không?”, sau một hồi yên lặng, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt còn mang theo ý tứ: “Ta nắm trong tay mạng lưới tình báo của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn sao còn chưa nghe tới chuyện Chính Dương Tông có một sự tồn tại khủng khiếp như vậy? Tin tình báo của ngươi ở đâu ra?”

“Con tự có kênh riêng”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, lời nói ý tứ không rõ ràng.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.