Chương trước
Chương sau
Hu hu hu…

Ban đêm, Loạn Cổ Thương Nguyên cuồng phong thét gào như tiếng lệ quỷ khóc than.

Diệp Thành đứng trên mặt đất màu máu mà không khỏi rùng mình.


Thương nguyên này là nơi năm xưa Thần Hoàng dẫn liên quân quyết chiến với Huyết tộc, không biết đã chết bao nhiêu người, nếu không cũng không nhuộm vùng thương nguyên vô tận này thành một màu đỏ máu như thế.

Nghĩ đến Thần Hoàng, Diệp Thành không khỏi nảy sinh lòng kính phục.

Vị Hoàng đế thứ chín của Đại Sở, thuỷ tổ của tam tông, tu sĩ cảnh giới Thiên thực thụ, truyền thuyết về ông vô cùng ly kỳ, thần bí.

Mở!

Diệp Thành ngừng suy nghĩ, hít sâu một hơi, đi tới nơi trốn vào hố đen không gian lần trước.

Tiếp theo, hắn vẫn đứng tại chỗ cân nhắc, nhẩm tính diện tích của biển hỗn độn, lấy nơi dưới chân làm mốc, không ngừng mở rộng ra xung quanh, cho đến khi vượt quá phạm vi của biển hỗn độn.

Vài phút sau hắn mới chuyển động, bay chừng ba mươi nghìn trượng về hướng Đông Nam.

“Vào hố đen không gian từ đây có lẽ sẽ nằm ngoài phạm vi bao phủ của biển hỗn độn”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Ngươi còn lề mề cái gì vậy? Nhanh lên đi”, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Thái Hư Cổ Long lại vang lên.

“Đừng có ở đó nói nhảm với ta”, Diệp Thành chửi to: “Đây không phải trò đùa đâu, nếu không lên kế hoạch thì lão tử sẽ bị nghiền nát thành tro bụi chỉ trong một giây”.

“Điều này thì ta tin”, Thái Hư Cổ Long ho khan.

“Cho nên an toàn vẫn hơn”, Diệp Thành lắc đầu, lại lùi thêm mười nghìn trượng nữa, tới nơi cách phạm vi biển hỗn độn đủ xa mới từ từ đến gần.

“Chính là chỗ này”, Diệp Thành giậm chân xuống đất, sau đó thở mạnh một hơi, nhắm mắt trái lại.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Sau tiếng hô của hắn, mắt trái đột nhiên mở ra, lấy mắt trái làm trung tâm, không gian bắt đầu biến dạng rồi hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy là một hố đen, mà Diệp Thành đã lập tức bị cuốn vào trong.

Vút!

Trong hố đen không gian tối mịt, Diệp Thành lập tức xuất hiện.

Tuy nhiên hắn còn chưa kịp đứng vững đã bị một luồng áp lực từ trên cao giáng xuống đè ngã, chỉ trong phút chốc, huyết cốt thánh thể của hắn đã bị nghiền nát từng khúc.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, lập tức ra khỏi hố đen không gian.

Hả?

Thấy chưa đến một phần ba giây mà Diệp Thành đã đi ra, hơn nữa toàn thân máu chảy đầm đìa, Thái Hư Cổ Long giật mình: “Khoảng… Khoảng cách bốn mươi nghìn trượng mà vẫn trong phạm vi bao phủ của biển hỗn độn? Rốt cuộc phạm vi của nó rộng nhường nào chứ?”

Phụt!
Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong máu còn có mảnh vụn nội tạng của hắn, lúc này hắn đã cực kỳ thê thảm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.